Kế Hoạch Chơi Xuân Của Người Đẹp


Người đăng: tuanh.kst@


  • Có lẽ Hoàng Hoa Lương chọc giận hắn rồi…
    Hồ Tiểu Vĩ nhỏ giọng giải thích.

  • Vậy cậu hãy nghĩ cách chứng minh điểm này.
    Đường Minh Hoa nói:

  • Vụ án này cách nghĩ của tôi và Tổ trưởng Đỗ là nhất trí, sau khi triển khai
    điều tra có một số manh mối tới tay quá dễ dàng, không hợp với lẽ thường thì
    có thể có vấn đề, mọi người tốt nhất nghiên cứu kỹ tình tiết vụ án một chút
    đi.
    Đỗ Long nhìn đồng hồ, nói:

  • Tôi còn một cuộc hẹn, mọi người cứ nghiên cứu đi nhé, lát nữa báo lại kết
    quả cho tôi, tôi về đây…
    Đường Minh Hoa cười nói:

  • Tên phong lưu nhà cậu…
    Đỗ Long vừa thu dọn đồ đạc vừa cười nói:

  • Lão Đường, tuổi anh không còn nhỏ nữa rồi, nên tìm bạn gái cho mình đi
    thôi.
    Đường Minh Hoa lắc đầu, nói:

  • Tạm thời vẫn chưa có tâm tư suy xét, yêu đương và kết hôn thật phí thời
    gian quá.

  • Cũng bởi vì phí thời gian, cho nên mới phải đi tìm nhân lúc còn trẻ, lẽ nào
    anh muốn đợi đến khi về hưu rồi mới từ từ tìm sao? Vậy thì quá muộn rồi, tuổi
    trẻ vẫn là tốt hơn cả, muốn làm gì thì làm, cho dù sai cũng có thời gian để
    làm lại. Lão Đường ơi là Lão Đường, anh cũng đừng có bỏ lỡ mất tuổi trẻ tươi
    đẹp của mình chứ…
    Đỗ Long cười vỗ vỗ vai Đường Minh Hoa, sau đó nghênh ngang rời đi. Nhóm thanh
    niên trong Tổ trọng án lần lượt nảy sinh ý trêu chọc lão Đường.
    Đường Minh Hoa thẹn quá thành giận mà nói:

  • Tuổi trẻ có gì tốt? Trong mắt tôi, tuổi trẻ chính là miệng không cọng râu
    làm việc không chắc chắn. Mau nghiên cứu vụ án cẩn thận cho tôi, không có cách
    nhìn mới nào thì đêm nay tăng ca cả loạt cho tôi, chưa đến 9h thì không được
    phép về nhà!
    Trong Tổ trọng án lập tức rộ lên những tiếng than vãn…
    Đỗ Long tự do tự tại đi đến khách sạn Vĩnh Xương. Tuy Hàn Ỷ Huyên nói muốn mời
    hắn, nhưng là đàn ông, lại mang thân phận nhà chủ, làm sao có thể để cho con
    gái nhà người ta mời cơm chứ?
    Đỗ Long đặt một phòng riêng, mông còn chưa kịp ngồi vững vàng thì cửa bị đẩy
    ra. Một đám người đi đến, Đỗ Long sửng sốt, vội vàng đứng lên chào hỏi nói:

  • Anh cả, anh Hai, anh Ba... Các anh cũng uống rượu ở đây sao? Sao mà trùng
    hợp thế?
    Người mới vào đó rõ ràng là mấy vị ở lớp thăng hàm mà Đỗ Long biết, hiện giờ
    Đỗ Long nước lên thì thuyền lên, nhưng hắn vẫn xưng hô một cách thân thiết
    khiến cho mọi người có chút không tự nhiên.
    Trịnh Minh Kiệt dựng thẳng cái ngón tay cái với Đỗ Long, nói:

  • Đỗ Long, cậu thật lợi hại. Cậu điều đi Tổ trọng án, đám chúng tôi vẫn chưa
    bày rượu để chúc mừng cậu, thì lại nghe nói cậu được điều đi thành phố Lỗ Tây.
    So với cậu, đám chúng tôi còn kém xa quá.
    Đỗ Long cười nói:

  • Mỗi người đều có cơ duyên riêng của mình, chỉ có điều cơ duyên của tôi tới
    sớm hơn một chút mà thôi. Sớm hay muộn gì thì các anh cũng gặp được cơ duyên
    của mình mà.
    Trịnh Minh Kiệt lắc lắc đầu, nói:

  • Đỗ Long, cậu đừng an ủi chúng tôi nữa, mấy người chúng tôi nhiều lắm cũng
    chỉ là lũ loăng quăng thôi, đâu có tiền đồ rộng lớn như cậu. Hôm qua chúng tôi
    vừa tụ tập một chút, mọi người đều cảm thấy cậu chính là cơ duyên của chúng
    tôi… Đỗ Long, nhờ có cậu không vứt bỏ, lại vẫn còn gọi chúng tôi một tiếng
    anh. Khi có cơ hội hợp tác với mấy người chúng tôi, cậu chớ có do dự đó.
    Đỗ Long cười nói:

  • Có cơ hội tôi đương nhiên sẽ nhớ rõ mọi người, tuy nhiên lần này tôi chỉ
    điều qua làm Đội trưởng đại đội trị an, lẽ nào các anh muốn điều qua làm đội
    viên của đội trị an sao? Tôi đã nói rõ trước rồi nhé, Phó đội trưởng bên đó đã
    hết ghế rồi.

  • Tôi muốn đi!
    Dương Đa Quân nói.
    Đỗ Long lắc lắc đầu, nói:

  • Anh Ba, nếu anh điều qua thì mâu thuẫn này càng trở nên gay gắt, hơn nữa
    với cấp bậc của các anh, điều qua làm đội viên thì thật là đại tài tiểu dụng
    rồi. Tôi nghĩ anh nên nhẫn thêm một chút, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ nghĩ
    cách thay anh.
    Mấy người Trịnh Minh Kiệt cũng đều khuyên can, lão ngũ Hoàng Hoa Lương lại
    nói:

  • Đỗ Long, tôi không cần quan tâm đi làm tiểu tốt cho cậu hay là gì, cậu dẫn
    tôi qua đó đi. Tôi ở văn phòng đến sắp phát bệnh rồi, tôi muốn xông pha cùng
    cậu.
    Đỗ Long nói:

  • Khoảng tháng 11 tôi mới điều đi, mọi người có thể suy nghĩ thật kỹ một chú.
    Đang lúc mọi người nói chuyện, thì cánh cửa phòng riêng lại mở ra. Hai bóng
    dáng yểu điệu hiện ra ở cửa, chính là Lưu Lỵ Thanh và Hàn Ỷ Huyên. Hai cô gái
    thấy trong phòng có nhiều người không quen như vậy, còn nghĩ mình đi nhầm
    phòng, trước mắt chỉ thấy những ánh mắt nóng bỏng đang bắn lại phía mình. Hai
    cô vừa mở lời nói một tiếng xin lỗi, đột nhiên thấy Đỗ Long vẫy tay gọi:

  • Tiểu Lưu, tiểu Hàn, tôi ở đây, bọn họ đều là bạn của tôi, vừa mới gặp thôi,
    qua đây nói chuyện vài câu rồi đi ngay ấy mà.
    Lưu Lỵ Thanh tự nhiên cười nói, nắm tay Hàn Ỷ Huyên đi vào, nói:

  • Vậy sao? vậy mà tôi cứ nghĩ đi nhầm phòng rồi chứ. Chào các anh, tôi là Lưu
    Lỵ Thanh.
    Hàn Ỷ Huyên đeo kính râm, mái tóc che nửa bên mặt, cho nên mọi người trong lúc
    nhất thời không nhận ra cô. Nhưng độ nổi danh của cô ở thành phố Thụy Bảo vẫn
    là rất cao, cô cũng không cần phải che dấu. Màn chào hỏi vừa cất lên, mọi
    người càng thêm khâm phục Đỗ Long.
    Mấy người Trịnh Minh Kiệt bắt tay và giới thiệu nhau, Lưu Lỵ Thanh nhìn Hoàng
    Hoa Lương nói:

  • Đỗ Long, vụ án sáng nay…
    Đỗ Long cười nói:

  • Không sai, đứa trẻ đó cũng tên là Hoàng Hoa Lương, người trùng tên nhiều
    lắm, không có gì lạ cả.

  • Vậy sao? Tôi biết vụ án đó sáng nay, nhưng lai không biết là cùng tên với
    tôi, Đỗ Long, vụ án đó đã tra ra chưa? Nghe nói nghi phạm đã bị bắt rồi.
    Hoàng Hoa Lương hỏi.
    Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, đôi mắt nấp sau cặp kính râm liếc nhìn Lưu Lỵ
    Thanh một cái, trong lòng đột nhiên khẽ động. Hắn cười nói:

  • Đã bắt được một nghi phạm, rất nhiều chứng cứ cũng chứng minh có liên quan
    đến y, nhưng vì để đạt được mục đích, tôi tạm thời chưa thể công bố kết án với
    bên ngoài. Hơn nữa còn phải đợi kết quả chứng nhận AND và vết máu nữa, chắc
    khoảng một một tuần.
    Mọi người biểu hiện ra sự oán giận đối với hung thủ, Lưu Lỵ Thanh và Hàn Ỷ
    Huyên mượn cớ đi WC rồi rời khỏi phòng riêng. Bọn Trịnh Minh Kiệt lập tức tỏ
    vẻ sự hâm mộ đối với Đỗ Long, còn lần lượt xin số điện thoại của phóng viên
    Lưu, đám bóng đèn này liền bị Đỗ Long đuổi đi không chút lưu tình.
    Hàn Ỷ Huyên và Lưu Lỵ Thanh sau khi quay lại, Đỗ Long hỏi:

  • Ỷ Huyên, cô lần này đến, có định tới xã Mãnh Tú một chuyến không?
    Hàn Ỷ Huyên nói:

  • Tôi đã cho không ít người xem đoạn video mà anh gửi cho tôi, mọi người tuy
    cảm thấy không tồi, nhưng cuối cùng lại không phê chuẩn để tôi đi xem xét. Tôi
    đã thương lượng một chút với thầy Lưu, cảm thấy tốt nhất vẫn nên dạo một vòng.
    Cảnh sắc nơi đây rất đẹp, không thể dễ dàng bỏ qua được. Hơn nữa…
    Hàn Ỷ Huyên hé miệng cười với Đỗ Long rồi tiếp:

  • Ân cứu mạng không thể không báo, cho nên chúng tôi đã tới rồi.
    Đỗ Long cũng mỉm cười, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: “Ân cứu mạng, sao không
    lấy thân tương báo, tới xã Mãnh Tú dạo một vòng có tính là gì chứ…”

  • Thầy Lưu đâu, sao cô không gọi ông ấy đến ăn cùng?
    Đỗ Long hỏi.
    Hàn Ỷ Huyên nói:

  • Thầy nói có chút chuyện, đã mấy ngày không gặp thầy rồi. Theo như đã hẹn
    thì ngày mai sẽ đến xã Mãnh Tú. Nếu tối nay thầy vẫn chưa liên lạc với tôi,
    thì có thể là đã thay đổi thời gian.
    Đỗ Long cười nói:

  • Đổi thời gian cũng tốt thôi, tốt nhất là qua hai ngày nữa hẵng đi. Hai ngày
    này tôi bận phá án nên không có thời gian đi cùng cô. Đường xá dưới xã Mãnh Tú
    rất phức tạp, rắn độc thú dữ nhiều, các cô nên tìm một người hướng dẫn tốt.
    Hàn Ỷ Huyên cười nói:

  • Anh hi vọng tôi sẽ tuyên truyền quảng cáo như vậy sao? Aanh không sợ sẽ
    khiến nguồn khách tiềm tàng bỏ chạy vì sợ hả?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #750