Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long mặc kệ lão bán hàng có vui hay không, cái ống trúc kia rõ ràng là đồ
cổ, thế mà lão ấy dám nói nó thành thứ không đáng một xu thì chỉ với một mục
đích muốn hạ giá hàng để mua, đây rõ ràng là thứ gian thương. Đỗ Long không
quen nhìn những kẻ buôn bán mà đi lừa cả một đứa con nít như thế, cho nên mặc
kệ đôi mắt của lão ấy lúc này có bao nhiêu ác liệt, Đỗ Long cũng dám đoạt lấy
cái ống đựng bút kia trên tay lão.
Đỗ Long tùy tiện nhìn một chút rồi nói với thiếu niên nọ:
- Tôi thích cái ống trúc này, tôi đưa cậu 5000, bán cho tôi được không?
Thiếu niên ngẫm nghĩ một chút, cắn răng một cái, nói:
- Được, 5000 thì 5000, mẹ tôi còn đang chờ chữa bệnh nữa. Anh có mang theo
tiền mặt trên người không? Giao tiền xong thì thứ này sẽ là của anh.
Đỗ Long nói:
- Tôi không mang tiền mặt nhiều thế. Cậu theo tôi đi ngân hàng, tôi lấy đưa
cậu.
Hai người nói xong liền đi ra ngoài, lão bán hàng ở phía sau vội vàng kêu lên:
- Tôi ra giá 10 000, đem thứ đó bán cho tôi đi.
Thiếu niên dừng chân chần chừ một chút, Đỗ Long cũng không nói gì cả. Cuối
cùng, thiếu niên dậm chân một cái, nói:
- 500 có thể biến thành 10 000 là có thể thấy được ông là kẻ đê tiện vô sỉ cỡ
nào. Nếu bảo bối gia truyền nhà tôi rơi vào tay ông thì không bằng vứt vô hầm
cầu cho rồi, cho dù ông có ra giá một triệu thì tôi cũng không bán cho ông
đâu. Ông anh, chúng ta đi lấy tiền đi!
Đỗ Long quay đầu lại cười khỉnh với lão bán hàng, lão ấy xanh cả mặt lại không
thể làm gì được. Đỗ Long và thiếu niên nọ đi đến máy ATM cạnh ngân hàng, rút
lấy 10 000 rồi đưa cho thiếu niên, nói:
- Đây là 10 000, cậu nhận lấy rồi mau đi cứu mẹ cậu.
Thiếu niên sửng sốt lại không đưa tay nhận lấy, cậu nói:
- Ông anh không phải đã nói là 5000 sao? Anh làm gì mà cho tôi nhiều tiền như
thế chứ?
Đỗ Long nói:
- Tuy rằng tôi không biết giá trị của thứ này cho lắm nhưng nếu lão kia đồng
ý ra giá 10000 thì vẫn nói rõ rằng nó trị giá với từng ấy tiền. Bây giờ chữa
bệnh cũng tốn đâu ít tiền, cậu nhanh nhận lấy, cầm tiền này mà chữa bệnh cho
mẹ cậu.
Thiếu niên cảm động nói:
- Ông anh quả là một người tốt, tôi nợ anh lần này. Tiền thì tôi nhận nhưng
xin anh hãy cho tôi địa chỉ và số điện thoại, chờ tôi kiếm được tiền sẽ tìm
trả lại cho anh!
Đỗ Long cười nói:
- Tiền này là cậu bán ống đựng bút chứ có phải tôi cướp lấy đâu, có mà trả
với không trả chứ? Đừng có chậm chạp nữa, mau cầm tiền dẫn mẹ cậu đi khám đi.
Thiếu niên kích động nói:
- Cám ơn ông anh nhiều lắm, tôi tên là Triệu Húc Hạo, số điện thoại di động
là 13... Sau này anh có gì cần tôi giúp thì cứ việc phân phó, dù phải lên núi
đao xuống biển lửa thì tôi cũng không chối từ!
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, tôi đã nhớ kỹ số của cậu, có chuyện cần thì tôi sẽ tìm cậu mà.
Cậu đi nhanh đi, trên đường nhớ cẩn thận, đừng có mà bị người ta trộm mất tiền
đấy.
Triệu Húc Hạo kích động gật đầu, cho Đỗ Long một cái chào theo đúng tiêu chuẩn
nghi thức quân đội, nói:
- Thưa anh, tôi đi đây!
Sau khi Triệu Húc Hạo kích động rời đi, Đỗ Long nhìn nhìn ống trúc đang cầm
trong tay, bỗng phía sau đột nhiên xuất hiện một người, chỉ thấy ông chủ bán
hàng ở cửa hàng văn phòng tứ bảo mở to đôi mắt trông mong nhìn ống đựng bút
trong tay Đỗ Long, nói:
- Chàng trai, cậu bán cho tôi thứ này đi, tôi ra giá 20000 luôn. Cậu vừa mua
mà qua tay lời được 10000 rồi.
Đỗ Long thân thiết vỗ vai lão bán hàng, cười nói:
- Ông chủ, ông thiệt biết làm ăn mà... Đây chính là ống đựng bút tùng hạc
ngàn tuổi thời Minh do Trương Tông Lược dùng cách điêu khắc mỏng độc đáo chế
tác. Ông xem đây này, vết chạm trổ tinh vi đến cỡ nào, lầu các nguy nga, núi
sông hùng vĩ, tiên hạc từng đàn, những đám mây thiên biến vạn hóa, quả thật là
một tác phẩm với kỹ xảo điêu khắc mỏng độc đáo còn tồn tại trên đời này. Ông
mà không có đủ 200000 thì đừng có nghĩ tới nữa.
Mặt lão bán hàng nhăn như khỉ, lão bất đắc dĩ nói:
- Chàng trai, không thể ngờ cậu còn trẻ thế mà lại là người trong nghề. Ôi,
nếu thế thì đành phải thôi vậy, xem ra tôi không có biện pháp phối ba món đồ
khác lại với nhau rồi.
Đỗ Long có chút hứng thú "a" một tiếng, hỏi:
- Ba món còn lại của ông là gì thế? Có thể ghép với thứ này sao? Tôi đây phải
thưởng thức một chút mới được. Mấy thứ đó đang ở trong tiệm ông à? Mau lấy ra
cho tôi xem!
Hai người trở lại cửa hàng, lão chủ cẩn thận lấy ra một cái hộp dài, thần thần
bí bí nói với Đỗ Long:
- Cậu là người lành nghề, cậu xem mấy cây bút này một chút trước coi thế nào?
Đỗ Long nhíu mày, mở một cái hộp giấy ra, lấy một chiếc bút lông sói ra rồi
bắt đầu soi kỹ.
Ở cổ đại, giấy và bút được cho là văn phòng tứ bảo, bút được xếp hạng thứ nhất
nên có thể thấy được tầm quan trọng của nó. Tuy nhiên bút là thứ tương đối khó
bảo tồn. Nghiên mực còn tồn tại hơn ngàn năm hay những bút tích nổi tiếng đều
không phải quá hiếm thấy, nhưng mà lại có rất ít bút thuộc dạng tinh phẩm có
thể tồn lưu hơn trăm năm. Đỗ Long chỉ nhìn vài cái liền bỏ cây bút ấy vào chỗ
cũ, sau đó lại xem thêm vài chiếc nữa, nói:
- Ông chủ à, mấy cây bút ở chỗ ông có niên đại không quá 50 năm đâu, mấy thứ
này cũng không thể coi là tinh phẩm được.
Sắc mặt lão chủ cửa hàng có chút khó coi, nói:
- Ông anh xem kỹ lại đi. Chỗ tôi đều là đồ tốt đó, một cây trong số đó chính
là chiếc bút mà Đường Bá Hổ thời Minh đã từng dùng qua đấy. Cậu xem xem, trên
thân bút còn có khắc tên Đường Bá Hổ nè, tuy rằng chữ hơi nhỏ một chút nhưng
nét chữ phóng đãng như thế này chính là bút tích của Đường Bá Hổ đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Ông chủ à, xem đồ thì không thể chỉ nhìn bề ngoài được, tôi dám nói niên
đại của cây bút này tuyệt đối không vượt quá 30 năm.
Thấy bộ dạng không phục của lão bán hàng, Đỗ Long cũng lười nói nhiều nữa, hắn
bảo:
- Ông chủ còn có những thứ khác sao? Vừa nãy ông đã bảo là có ba món có thể
xứng với cái ống đựng bút đó.
Lão chủ cửa hàng hậm hực đi lấy ra thêm mấy cái hộp, lúc này lão đem ra chính
là mấy chiếc nghiên mực cũ và vài cây mực.
Đỗ Long sau khi xem xong liền lắc đầu, nói:
- Ông chủ, mấy thứ này của ông đều là hàng giả cả. Thí dụ như cái nghiên mực
này đi, xem thì giống như nghiên mực Đoan, nhưng thật ra là dùng nghiên mực
Dịch Châu để giả mạo, hơn nữa cũng không tính đồ cổ gì, ít nhất cũng là thứ có
sau giải phóng. Còn có cây mực này, rõ ràng là đã bị làm cũ lại, ông xem vết
lõm xuống ở chỗ điêu khắc này đây, còn rất mới thấy không …
Lão chủ hàng nghe vậy liền buồn bực không thôi, lão cực lực phản bác nhưng Đỗ
Long cũng không thèm tranh chấp với lão, nói:
- Ông tin hay không thì tùy. Tôi chỉ nói ra cái nhìn của mình mà thôi, mấy
thứ này tôi đều không mua cả, ông chủ cứ thu lại đi.
Lão ấy vừa đem cất mấy thứ đó xong thì thấy Đỗ Long còn đang ở trong tiệm ngó
tới ngó lui, lão buồn bực nói:
- Sao cậu còn ở đây? Cái chuyện ôm cây đợi thỏ tốt vậy cũng không phải lúc
nào cũng có đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Vừa rồi ông cũng đã nhắc tôi nhớ là tôi nên tìm vài thứ thích hợp xứng với
cái ống đựng bút này. Đã không có món đồ cổ gì hợp mắt thôi vậy tôi lấy vài
thứ hàng mỹ nghệ hiện đại cũng được. Ông chủ chọn giúp tôi thư phòng tam bảo
đi, bút thì chuẩn bị nhiều cái chút, còn nghiên mực và cây mực thì một cái là
được.
Ông chủ thấy có việc buôn bán liền nhanh chóng tỉnh táo lại. ngay lập tức đem
giấy và bút ra cho Đỗ Long dùng thử, Đỗ Long tự mình mài mực múa bút. Thấy
những chữ viết tùy tay của hắn, lão ta rốt cục nhìn hắn với cặp mắt khác xưa:
- Người anh em, tay nghề viết chữ của cậu cũng phải luyện ít nhất hơn mười
năm đấy, cậu lại còn trẻ như vậy, thật là nhìn không ra nha …
Đỗ Long cười ngạo nghễ, nói:
- Đương nhiên... Mấy cây bút này tôi lấy hết, còn có nghiên mực và mài mực
này đều rửa sạch rồi đóng gói cho tôi.
Ông chủ đóng gói sẵng sàng hết mọi thứ theo như yêu cầu của Đỗ Long, bận bịu
một hồi thì thấy hắn cầm một con dấu bằng ngà voi hỏi lão:
- Ông chủ, chất liệu làm con dấu này cũng không tệ lắm, tôi muốn mua về mài
lại để khắc tên. Ông cứ cộng hết mấy thứ này lại rồi cho tôi cái giá luôn đi.