Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long nhớ lại cái gã Trần Viễn Đại ngày đó bị hắn trêu chọc một trận. Gã đó
chết thì đã chết rồi, liên quan quái gì đến hắn. Ngoài ra lại còn có một người
chết dính dáng tới hắn ư? Đỗ Long không thể nghĩ ra ai, rồi hắn trả lời:
- Được, cháu sẽ qua đó, trong vòng nửa tiếng sẽ đến.
Đỗ Long buông điện thoại, nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên nhi, lại có người chết rồi. Khả năng em phải đi với anh đến Cục công
an một chuyến.
Bạch Nhạc Tiên gật đầu, nói:
- Được, vậy thì đi. Hai ngày này chúng ta gần như như hình với bóng, em muốn
xem ai dám nói anh là tình nghi giết người. Đi xong trở về vừa khéo để tới chỗ
kia tìm bảo vật, ha hả...
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên tới Cục công an thành phố. Cục trưởng Lục Hồng Quảng
đích thân dẫn Đội trưởng đội hình sự thành phố Nhậm Húc Huy đến trước mặt Đỗ
Long.
- Đỗ Long, hôm nay mời cậu tới đây chính là để phối hợp điều tra. Cậu không
cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gi cả.
Lục Hồng Quảng nói.
Đỗ Long nói:
- Tôi hiểu, xin Cục trưởng yên tâm, tôi sẽ phối hợp điều tra thật tốt. Đội
trưởng Nhậm, có việc gì cần giúp đỡ cứ việc nói.
Nhậm Húc Huy cười nói:
- Đỗ Long, chúng ta cũng quen biết đã lâu rồi, tôi sẽ không khách khí với anh
nữa. Vị này chính là cảnh ti Bạch phải không? Ngưỡng mộ đã lâu.
Bạch Nhạc Tiên kiêu ngạo gật đầu, nói:
- Lát nữa tôi và Đỗ Long còn phải đi dạo phố, hy vọng có thể điều tra nhanh
một chút.
Nhậm Húc Huy cười nói:
- Được, không thành vấn đề. Cũng chỉ hỏi tùy tiện mấy câu mà thôi. Cục trưởng
Lục, trước tiên chúng ta hãy đưa Đỗ Long tới văn phòng.
Lục Hồng Quảng gật gật đầu, Nhậm Húc Huy liền dẫn Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đi
vào phòng làm việc của anh ta. Nhâm Húc Huy còn chưa bắt đầu hỏi, Bạch Nhạc
Tiên đã nói thẳng vào vấn đề:
- Đội trưởng Nhậm, hai ngày này tôi và Đỗ Long vẫn luôn ở cùng nhau như hình
với bóng. Anh không phải là nghi ngờ anh ấy giết người chứ?
Nhậm Húc Huy cười nói:
- Làm gì có? Người khác tôi không hiểu, nhưng rất hiểu Đỗ Long. Hai gã người
chết này mặc dù nói đều có chút dính dáng tới Đỗ Long, nhưng là hoàn toàn
không đáng để Đỗ Long phải mạo hiểm giết người. Tôi mời Đỗ Long đến đây, chỉ
là muốn mượn ánh mắt nghề nghiệp của anh ấy tìm hiểu tình hình lúc còn sống
của hai gã người chết để nắm rõ mà thôi.
Đỗ Long nói:
- Vậy thì mời Đội trưởng Nhậm hỏi. Người chết thứ hai là ai tôi đến giờ vẫn
không biết.
Nhâm Húc Huy lôi ra hai tấm hình lần lượt chuyển đến trước mặt Đỗ Long, nói:
- Hai người này Đỗ Long anh hẳn là có chút ấn tượng chứ?
Ánh mắt của Đỗ Long quét một lượt hai tấm ảnh. Chỉ thấy bên trái đúng là Trần
Viễn Đại, còn gã kia là người hôm thi chạy dài 10 km bởi vì dùng thuốc kích
thích dẫn đến bệnh tim đột phát phải đưa đi bệnh viện. Đỗ Long nhớ rõ tên gã
ta hình như là Vương Khởi Minh.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Gã Vương Khởi Minh này đã chết rồi sao? Chết như thế nào?
Nhậm Húc Huy nói:
- Sáng nay, thi thể của gã ta được một người dọn vệ sinh ở khu Nam Cương tìm
thấy trong thùng rác. Nguyên nhân cái chết qua kiểm tra bước đầu có lẽ là hít
thuốc phiện quá lượng.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Một người bị chém chết, một người hít thuốc phiện chết. Hai vụ án này hình
như không có gì liên quan. Chẳng lẽ bởi vì bọn họ đều bị tôi đánh bại, cho nên
có liên quan?
Nhậm Húc Huy lắc đầu nói:
- Không đơn giản như vậy. Bởi vì có cảnh sát bị giết hại, cho nên vụ án này
do đội chúng tôi trực tiếp phụ trách. Sau khi tiếp nhận vụ án này, trước tiên
chúng tôi đã điều tra những nơi gần đây bọn họ từng xuất hiện, cùng với người
lần cuối cùng tiếp xúc. Rất nhanh đã phát hiện gần đây bọn họ đều từng có mặt
tại cùng một quán rượu, và cùng một chiếc điện thoại từng liên lạc đến, vì vậy
hai vụ án này mới có liên quan với nhau. Địa điểm xảy ra của hai vụ án là ở
hai khu khác nhau, khi liên hệ manh mối, vụ án liền do đội chúng tôi tiếp
nhận.
Đỗ Long chợt nói:
- Ừ, như thế còn có thể giải thích được. Đội trưởng Nhậm, hai gã này tôi đã
từng gặp trong trận đấu, nhưng chúng tôi không có bất kỳ giao lưu gì. E rằng
tôi không thể cung cấp được mạnh mối gì có ích.
Nhậm Húc Huy nói:
- Về điểm này chúng tôi cũng đã suy xét tới. Mời anh tới đây là muốn anh nhớ
lại một chút. Lúc trước khi anh tiếp xúc với bọn họ, có cảm thấy bọn họ có gì
bất thường hay không?
Đỗ Long nói:
- Khác thường ư... Cái gã Trần Viễn Đại không biết tại sao, vừa đến bộ dạng
dường như rất thù hận tôi, còn dùng hình miệng chửi tôi... Ở trên lôi đài gã
ta ra tay khá hung ác, ác độc. Tôi mới cố tình làm nhục gã hai cái, rồi đánh
bại gã. Sau đó tôi không có gặp gã ta nữa.
Nhậm Húc Huy nói:
- Ừ, sự miêu tả của anh hoàn toàn phù hợp sự miêu tả của người bên ngoài lúc
ấy. Thế còn Vương Khởi Minh thì sao?
Đỗ Long nhớ lại nói:
- Vương Khởi Minh trái lại không có biểu hiện gì... Dù sao chúng tôi cũng
không trực tiếp đọ sức... Tóm lại tất cả mọi người đều là đối thủ, thái độ
cũng không có gì tốt cả.
Nhậm Húc Huy cân nhắc một chút, nói:
- Đỗ Long, anh ngẫm lại kỹ một chút xem?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Có thể nhớ tới tôi đã nói hết rồi. Nhưng quả thật cũng không chú ý bọn họ,
cho nên cũng không nói được gì.
Nhậm Húc Huy hơi có vẻ thất vọng nói:
- Được rồi, hai người có thể đi rồi. Cảm ơn anh đã đặc biệt đến một chuyến...
Thật là ngại quá!
Đỗ Long nói:
- Đây là việc tôi nên làm mà. Không giúp được gì thật là xin lỗi. Đội trưởng
Nhậm hẹn gặp lại. Tiên nhi, chúng ta đi thôi.
Nhậm Húc Huy tiễn Đỗ Long ra cửa. Lúc Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên xuống lầu,
Bạch Nhạc Tiên hỏi:
- Anh Long, anh cảm thấy vụ án này thế nào?
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Rất khó nói. Vụ án này... không liên quan với anh, chẳng muốn nghĩ đến nó.
Bạch Nhạc Tiên cũng nói:
- Đúng, vụ án này không liên quan đến chúng ta, hà cớ phải hao tâm tốn sức
suy nghĩ chứ? Chúng ta hãy nhanh chóng đi kiểm lậu đi!
Trong lòng Đỗ Long lại không như vẻ bề ngoài. Từ trong lời nói của Nhậm Húc
Huy, Đỗ Long cảm thấy có gì đó bất thường. Hai đối thủ của hắn đều chết oan
uổng. Trước khi chết bọn họ đều từng có mặt tại một quán rượu, và cùng một
người liên lạc đến. Nhiều manh mối như vậy liên hệ với nhau, tuyệt đối không
phải ngẫu nhiên. Nhậm Húc Huy chỉ còn thiếu trực tiếp hỏi Đỗ Long rốt cuộc đã
đắc tội với người nào. Vì sao người ta muốn mua chuộc nhà thông gia để nhằm
vào hắn.
Trước mắt xem ra cũng chỉ có một khả năng như vậy. Vấn đề là Đỗ Long cũng nghĩ
không thông rốt cuộc thì ai đang chỉnh hắn. Làm như vậy có lợi lộc gì? Vì cuộc
thi đấu tuyển chọn, phải dùng phí lớn như thế để mua chuộc thông gia làm khó
hắn, sau đó sẽ giết chết kẻ mua chuộc sao?
Vụ án này không đơn giản như vậy. Kẻ địch ẩn nấp sau lưng so với kẻ địch trước
mặt khó đối phó gấp trăm lần. Đỗ Long âm thầm phòng bị, trong lòng hắn lướt
qua một lượt tất cả những người hắn đã đắc tội từ trước đến nay. Tuy nhiên
nhất thời cũng chẳng có cái gì rõ ràng.
Bạch Nhạc Tiên chở hắn đến một chợ còn tiêu chuẩn hơn so với chợ Hoa Điểu.
Những thứ bày bán ở cửa hàng này đa dạng các loại đồ nhái, hàng mỹ nghệ.
Nhưng cũng có không ít chủ tiệm tự xưng là thu thập từ dân gian để thu hút
người qua lại mua hàng.
- Nơi như thế này sẽ có hàng thật sao?
Đỗ Long âm thầm lắc đầu. Tới mấy cửa hàng, những thứ chủ tiệm đề cử đều là
hàng giả, liếc qua mắt đã có thể nhận ra. Thế mà chủ tiệm vẫn cứ khăng khăng
là hàng thật. Một lời không hợp càng muốn ầm ĩ một phen.
Đi dạo đến giữa trưa, Đỗ Long đều không nhìn trúng thứ đồ gì. Bạch Nhạc Tiên
đối với kiểu kiểm lậu mò kim đáy bể này, chỉ trong một giờ từ tràn trề hy vọng
đến hoàn toàn thất vọng. Cô la to không chơi nữa, sẽ dẫn Đỗ Long tới tiệm
KFCvừa ăn cánh gà nướng vừa ăn kem để bồi thường cho cái bụng đáng thương của
cô.