Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long tiện tay xem mấy thứ, Bạch Tùng Tiết càng nghe càng kinh ngạc nói:
- Đỗ Long, cậu có thể à. Cái bình men màu thời Ung Chính kia là đồ cổ sao?
Đỗ Long cười nói:
- Hẳn là không sai đâu.
Bạch Tùng Tiết cười ha hả nói:
- Ta biết nó là thật, mấy lão già kia nói nó là đồ giả. Xem ra trong nhà bọn
nhà cũng thu không ít đồ giả, ha ha …
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên nhìn nhau cười, Đỗ Long đơn giản đếm kỹ một lượt
những thứ có hình dáng khác thường mà hắn nhìn thấy được nhờ cửu đồng của
mình. Bạch Tùng Tiết vẫn cho rằng đó là đồ giả, cuối cùng Đỗ Long lại nói đó
là đồ thật, điều này làm cho Bạch Tùng Tiết rất ngạc nhiên. Nhưng Đỗ Long lại
nói không ra được nguyên do, khiến Bạch Tùng Tiết nửa tin nửa ngờ cầm cái đó
ra, nói muốn tìm một chuyên gia để kiểm tra lại.
Ở cùng với Đỗ Long càng lâu càng có thể cảm nhận được hắn không giống như bình
thường. Bạch Tùng Tiết phát hiện ra mình đã coi thường Đỗ Long rồi. Hai người
nói chuyện ở nhà kho, cảm giác có rất nhiều điểm chung, hơn nữa cách nói năng
của Đỗ Long hoàn toàn không giống một người còn trẻ tuổi. Hắn lý giải nhân
sinh quan vô cùng sâu sắc, nhìn sự việc cũng rất độc đáo. Có điểm giống như
siêu thoát chúng sinh, đây cũng không phải là giả bộ lợi hại, ngay cả Bạch
Tùng Tiết đã quen ngồi chót vót trên cao cũng không tự chủ được mà kính nể
hắn.
Khoảng 10 giờ, Đỗ Long và Bạch Tùng Tiết mới đi ra, lúc xuống lầu Bạch Tùng
Tiết tò mò hỏi:
- A Long, cậu muốn lấy đồng tiền lớn kia để làm gì? Cái này có thể làm phi
tiêu sao?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vạy ạ, không tin để cháu thử cho bác xem.
Hai người đi xuống dưới lầu trong sân, Đỗ Long chỉ vào một cây hoa anh đào
trong sân nói:
- Bác nhìn thấy cây hoa anh đào trong sân kia không? Cháu muốn lấy nó làm mục
tiêu, phi đồng tiền lớn này qua đó, bởi vì chưa được tập luyện, cho nên ban
đầu có thể sẽ bị lệch, xin bác đừng chê cười.
Bạch Nhạc Tiên nghiêm trang nói:
- Được, em cam đoan sẽ không cười, anh phi đi.
Hai ngón tay của Đỗ Long kẹp lấy đồng tiền lớn kia, hắn nheo mắt ngắm, búng
đồng tiền lớn bay ra ngoài.
Đồng tiền lớn phát ra ô một tiếng xé rách không khí, sau đó pặc một tiếng đánh
vào gốc cây hoa anh đào kia, Bạch Nhạc Tiên hoan hô chạy tới, dùng màn hình
điện thoại di động chiếu sáng trên cành cây, rất nhanh kêu lên niềm vui bất
ngờ:
- A Long, anh thật là lợi hại, không ngờ lún vào trong thân cây rồi.
Đỗ Long cũng không nghĩ đến đồng tiền lại có thể trúng vào trong thân cây, hắn
tiến lên nhìn kỹ, nhưng thấy đồng tiền lớn kia quả nhiên đâm vào sâu bên trong
thân cây, hơn nữa lọt vào không chỉ một chút, mà đén một phần ba lấp vào
trong.
Đỗ Long rút đồng tiền lớn ra, nhìn kỹ một chút, chỉ thấy đồng tiền lớn bên
cạnh có hơi bị biến dạng, trừ chỗ đó ra không chõ nào bị tổn thương, Đỗ Long
nói:
- Thử lại lần nữa.
Đỗ Long tiện tay phi đồng tiền lớn vào một thân cây khác, lại pặc một tiếng,
đồng tiền lớn lúc này lại không cánh mà bay, chỉ tìm thấy trên cành cây một
vệt trắng.
- Không được rồi, đen như vậy, đồng tiền kia không biết lăn đi đâu vậy, làm
sao tìm được đây.
Bạch Nhạc Tiên nói.
Đỗ Long nói:
- Đừng sốt ruột, anh nhìn thấy nó bay sang bên kia rồi, cùng một loại cây, độ
cứng cũng tương đương, lần này anh dùng lực lớn hơn mà, vì sao lại bay ngược
lại chứ?
Đỗ Long nghi ngờ sờ soạng trên thân cây một chút, lại nhớ tới lúc quan sát
đồng tiền kia, phát hiện lần đầu tiên đồng tiền lớn thuận theo đường vân của
thân cây mà đi vào, mà lần thứ hai góc độ của dấu vết kia và đường vân của
thân cây có góc độ nhất định, bị sợi của thân cây ngăn lại, bởi vậy mới không
thể tạo thành hiệu quả kinh người.
Bạch Nhạc Tiên ở đó đánh muỗi nói:
- Nhìn rõ chưa? Chỗ này nhiều muỗi lắm, nhanh tìm đồng tiền rồi chay thôi, em
cũng không muốn ở chỗ này để bị muỗi đốt đâu.
Đỗ Long rất nhanh chóng tìm được đồng tiền lớn, hai người trở lại trên xe, Đỗ
Long vẫn còn chơi với đồng tiền lớn, Bạch Nhạc Tiên nói:
- A Long, anh thật là lợi hại, thứ này đánh vào thân cây có thể lún sâu như
vậy, nếu là đánh vào thân người …thì có khác gì là bị trúng đạn nhỉ?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Anh còn chưa dùng hết lực đâu, cái này sau này sẽ là vũ khí bí mật của anh.
Trong rất nhiều tình huống không thể mang súng, có một đồng tiền xu và một
đồng tiền lớn, uy lực cũng không kém một khẩu súng lục lắm đâu.
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, lấy từ trong túi ra một đồng tiền cổ, vui rạo rực
nói:
- Hôm nay thu hoạch lớn nhất là tìm lại được đồng tiền cổ này. Đôi khi nhớ
lại đều có cảm giác thấy đáng tiếc, không ngờ hôm nay lại tìm lại được rồi. A
Long, cảm ơn anh, anh đúng là chân mệnh thiên tử của em.
Đỗ Long nói:
- Đồng tiền này quan trọng như vậy sao? Là ai cho em?
Bạch Nhạc Tiên nghi ngờ nói:
- Em cũng không biết, chỉ nhớ nó luôn ở trên cổ chân của em, em cũng hỏi qua
ba mẹ, họ cũng không nói là ai đã cho em.
Đỗ Long cười ồ lên một tiếng:
- Bây giờ chúng ta đi đâu? Về phòng mới của chúng ta phải không?
Bạch Nhạc Tiên ảo não nói:
- Cũng chỉ có thể trở về, vốn muốn đi dạo phố một chút mua ít đồ, ôi…
Đỗ Long cười nói:
- Ngày mai anh sẽ dẫn em đi mua đi, hôm nay đi mười cây số rồi, lại gây ra
nhiều chuyện như vậy, anh cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Bạch Nhạc Tiên liếc xéo Đỗ Long một cái, nói:
- Anh thật muốn nghỉ ngơi sao?
Đỗ Long cười nói:
- Làm gì đó cho thân thể tinh thần vận động một chút cũng là một loại nghỉ
ngơi, mau về nhà thôi. Anh bắt đầu nhịn không nổi đang mong đợi cùng vận động
với em rồi…
Ngày hôm sau Đỗ Long phải về thành phố Thụy Bảo, nhưng hắn lại xin với Lý Tùng
Lâm nghỉ vài ngày, bởi vì thời gian trước hắn đã rất cố gắng làm việc. Không
lâu sau có khả năng sẽ phải đi, bởi vậy Lý Tùng Lâm cho hắn nghỉ ngay.
Sáng sớm hôm sau Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên ngủ lấy lại sức, giữa trưa mới hẹn
Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ đến khách sạn Kim Long quận Tây Sơn ăn cơm
trưa. Lúc ở khách sạn Kim Long, vừa lúc nhìn thấy đồn trưởng đồng công an Lệ
Viên Liêu Đông Thăng, đồn phó Dương Thành Phát, chính trị viên Vương Tố Văn
cùng với các cảnh sát nhân dân cũ ở đồn công an đi tới.
Đỗ Long vội vàng đứng lên chào hỏi:
- Sêp Liêu, sếp Dương, sếp Vương, Lão Lưu… Thật khéo, mọi người cũng tới ăn
cơm à!
Sau khi nhìn thấy Đỗ Long mọi người hơi bất ngờ, sau đó đều nhiệt tình chào
hơi với hắn. Đỗ Long giới thiệu Bạch Nhạc Tiên một chút, tất cả mọi người đều
đoán cô chính là con gái Bí thư Đảng ủy công an Bạch Tùng Tiết, nên đều không
dám chậm trễ. Bạch Nhạc Tiên cũng rất khách khí đối với họ, điều này lại khiến
cho các lãnh đạo cũ của Đỗ Long cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
- Đỗ Long, nghe nói cậu được điều ra ngoài rồi, phát triển không tồi chứ?
Dương Thành Phát khá thân với Đỗ Long, cho nên phần lớn đều là anh ta nói
chuyện với hắn.
Đỗ Long cười nói:
- Coi như cũng được, lãnh đạo để mắt, tôi cũng rất cố gắng, bây giờ điều đi
đại đội trị an Lỗ Tây.
Đỗ Long nói chuyện rất khéo, không nói cho bọn họ biết mình làm đội trưởng,
nhằm tránh mọi người có ý kiến gì đó.
Tuy nhiên mọi người cũng đoán được hắn tuyệt đối không phải đi làm một đội
viên bình thườn. Vì thế đều biểu hiện ra cảm xúc rất hâm mộ. Vương Tố Văn vắt
óc tìm cách nói chuyện với Đỗ Long, đáng tiếc trước đây y không giao lưu nhiều
với hắn, rất lâu mới nghĩ ra được một chuyện, nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, cậu đã là đảng viên rồi à?