Người đăng: tuanh.kst@
Chu mặt rỗ cúp điện thoại, Đỗ Long cười nói với Dương Minh Huy, sắc mặt cậu ta
đang có chút khó coi:
- Cậu có thể tìm tới mối quan hệ với lão Chu mặt rỗ này quả không tồi. Ông ta
nói sẽ mau chóng mang trả thứ đó, tên kia có chút quan hệ với ông ta, nể mặt
ông ta mà tha cho nó một lần đi.
Câu sau là nói với Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, rồi nói với
Dương Minh Huy:
- Cậu thật vô dụng, còn bị người nghi là giả danh lừa bịp nữa.
Dương Minh Huy cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng “ai biết trống mái các người
đang chơi đùa trò gì. Sớm biết thế này tôi đã chẳng nhúng tay vào”.
Bạch Nhạc Tiên nói với Đỗ Long:
- Vừa rồi không tính, thực ra em còn có cách khác, chỉ có điều không muốn
kinh động quá nhiều người mà thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Biết em lợi hại rồi… chỉ cần nói ra tên của cha em, Chu mặt rỗ còn không
ngoan ngoãn tự mình mang thứ đó trả lại mới là lạ đấy.
- Cái đó...
Bạch Nhạc Tiên đang ngạo nghễ nói thì bắt đầu thấy cái tên trẻ tuổi muốn mua
đao tệ kia đi lên quán trà, sau lưng còn có mấy tên nữa đi theo.
Người tuổi trẻ kia thấy Đỗ Long thì mỉm cười nhìn hắn, trên mặt chợt lóe lên
chút xấu hổ, anh ta đi tới cười ha hả, nắm tay khom người, mang hai đồng đao
tệ cướp được dâng lên, nói:
- Tiểu đệ Chu Liên Cường có mắt như mù mạo phạm hai vị, hai vị đại nhân đại
lượng xin đừng để tâm. Tiểu đệ đến để chịu đòn nhận lỗi với hai vị.
Đỗ Long nhận lấy đao tệ xem qua xem lại, sau khi xác nhận không có lầm lẫn gì
hắn cười nói:
- Mọi chuyện đã nói rõ ra thì được rồi, nếu sớm biết cậu là người của ông Chu
thì đao tệ kia có lẽ đã tặng cho cậu rồi…
Vẻ mặt Chu Liên Cường đầy vui vẻ, nói:
- Chú tôi nói cảnh sát Đỗ khẳng khái trượng nghĩa, quả nhiên không sai. Mấy
người các cậu mau tới đây xin lỗi cảnh sát Đỗ và cô Bạch đi.
Tiểu tử này ra là cháu họ của Chu mặt rỗ, chả trách ông ta chịu xuống nước cầu
cạnh. Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Chúng tôi nói một là một, nể mặt ông Chu tôi không tính với cậu. Nhưng mấy
tên kia vừa rồi chẳng những làm bạn gái tôi kinh sợ, miệng còn nói những lời
khó nghe, chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua, bằng không sau này đám oắt con
đó lại cưỡi lên đầu tôi.
Chu Liên Cường sửng sốt, quay đầu lại nhìn một chút, mấy tên tiểu tử đều là
lưu manh, một tên trong số đó hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, chúng tôi có mắt không tròng, đắc tội anh và cô Bạch, anh nói
xem phải làm sao mới bỏ qua cho chúng tôi được.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Được, mấy người các cậu từng người một nói xin lỗi bạn gái tôi, đồng thời
tự tát mình hai cái, chỉ cần các cậu làm được, chuyện này coi như xong.
Sắc mặt của mấy tên đó rõ ràng đã giãn ra, bọn chúng nói:
- Được, cô Bạch, chúng tôi ở đây tạ tội với cô, xin lỗi cô!
Những âm thanh bộp bộp vang lên, mấy tên đó đều tự tát vào mặt mình. Đỗ Long
nói:
- Được, các cậu có thể đi rồi.
Mấy tên đó như gặp đại xá, nhanh chóng đi không còn một mống. Chu Liên Cường
cũng đi rồi, Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, đồ cũng đã trở về, đừng tức giận nữa? Chúng ta cũng phải đi rồi.
Ba người cùng nhau xuống lầu, Dương Minh Huy lái motor tới, xe đỗ dưới quán
trà. Bạch Nhạc Tiên khoát tay nói với cậu ta:
- Tiểu Huy cậu về một mình đi, tôi và anh rể cậu còn có việc.
- Anh rể?
Dương Minh Huy nghe thấy thế mặt tái đi. Đỗ Long cười nói:
- Đúng thế, cậu nên gọi tôi là anh rể rồi, gọi trước cho quen. Dù sao sớm hay
muộn đều phải gọi mà.
Dương Minh Huy trầm mặt nói:
- Vậy đến lúc đó tính sau. Chị Tiên, em đi trước đây.
Dương Minh Huy nổ máy, nhanh chóng đi xa. Đỗ Long cười nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Cậu ta hình như bị kích động rồi, em cố ý đấy à?
Bạch Nhạc Tiên thở dài:
- Ừ, chắc anh cũng nhìn ra rồi, hình như tiểu Huy có ý với em. Gần đây em mới
phát hiện ra đấy, để khỏi lãng phí tuổi thanh xuân của cậu ta chi bằng xóa cái
suy nghĩ đó của cậu ta đi càng sớm càng tốt.
Đỗ Long cười nói:
- Em làm rất đúng, giờ phải xem cậu ta có nghĩ thông mọi chuyện hay không.
Sắp đến giờ rồi, nếu đến muộn, lúc đấy ba em đang phát biểu trong hội trường
mà đi vào thì ngại lắm.
Đỗ Long kịp thời đến cục công an thành phố Ngọc Minh tham dự hội nghị động
viên. Bạch Tùng Tiết đích thân chủ trì và phát biểu trong cuộc họp, khuyến
khích mọi người làm vẻ vang cho tỉnh Thiên Nam v.v… Sau khi ông ta nói xong
đến lượt Phó giám đốc sở công an tỉnh Thiên Nam - Trì Khánh Trinh, người chịu
trách nhiệm đưa các tuyển thủ đến Bắc Kinh tham dự vòng chung kết - phát biểu.
Trì Khánh Trinh tuyên bố đã sắp xếp thời gian tới Bắc Kinh dự thi, vòng chung
kết tại Bắc Kinh diễn ra từ mười lăm đến hai mươi tháng mười. Trì Khánh Trinh
yêu cầu tất cả tuyển thủ tham dự vòng chung kết đến tập chung ở thành phố Ngọc
Minh trước năm ngày, tức ngày 10, tháng 10. Quá hạn không tới sẽ bị coi là tự
hủy tư cách dự thi, người thay thế sẽ là người có thành tích đứng kế sau trong
cuộc thi tuyển trước đó.
Ngoài ra, để các tuyển thủ của tỉnh Thiên Nam khi dự thi sẽ đạt được thành
tích tốt hơn, bất kỳ một cảnh sát nào có tư cách dự thi đều có thể xin ở lại
thành phố Ngọc Minh tiến hành huấn luyện bài bản, tổ chức sẽ xin nghỉ phép
giúp mọi người. Đương nhiên đây cũng không phải là yêu cầu cứng nhắc, mỗi
người có thể dựa theo hoàn cảnh mà tự mình quyết định.
- Đỗ Long, tôi và Thạch Siêu Vũ thương lượng rồi, chúng tôi muốn ở lại luyện
tập. Đại hội thi đấu toàn quốc cao thủ nhiều như nấm, chúng tôi không muốn vất
vả tới đó rồi phải mất mặt.
Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long.
Đỗ Long nói:
- Được thôi, các cậu ở lại lo tập luyện đi. Còn tôi à... Còn có rất nhiều
chuyện phải làm, không ở cùng các cậu nữa.
- Anh tự tin vậy cơ à?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Bớt chút thời gian đi tán gái tới luyện tập không được sao.
Đỗ Long cười nói:
- Hơn nửa thời gian tán gái của tôi là ban đêm. Lúc đó mà cậu còn muốn tôi đi
luyện tập à? Kỳ thật tôi cũng không nhàn rỗi đâu, các cậu yên tâm đi, ừ...
Ngày mai tôi đưa hai cậu đi gặp sư phụ của tôi, nếu ông ấy dạy hai người các
cậu đảm bảo các cậu sẽ được lợi vô cùng.
- Anh còn có sư phụ nữa sao? Anh giấu cũng kỹ thật đấy!
Thẩm Băng Thanh nói đầy oán hờn.
Đỗ Long bật cười ha hả, nói:
- Sư phụ tôi dặn không được quấy rầy ông ấy, tôi cũng không thể làm trái lời
sư phụ phải không nào? Các cậu đi báo danh ở lại tham gia huấn luyện đi, trưa
mai sau khi ăn cơm xong tôi sẽ đưa đi tìm sư phụ tôi.
Sau khi bọn Thẩm Băng Thanh đi không lâu, Bạch Nhạc Tiên tìm được Đỗ Long, cô
hỏi:
Anh Long, anh không đi báo danh ở lại tham gia huấn luyện sao?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Tổ trọng án có vài người, nếu ba người bọn anh đều ở lại, vậy công việc của
tổ phải làm sao? Anh sắp bị điều đi, còn có rất nhiều việc phải làm. Tiên nhi,
hy vọng em có thể hiểu được...
Bạch Nhạc Tiên hơi thất vọng, nhưng cô vẫn ừ một tiếng, nói:
- Em hiểu. Vậy anh định khi nào sẽ đi? Trước khi anh đi, em muốn anh luôn ở
bên cạnh em.
Đỗ Long cười nói:
- Không thành vấn đề, anh sẽ cố gắng. Nhưng… chẳng lẽ em không đi làm sao?
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Để đi cùng anh, em đành xin nghỉ phép thôi. Em xin nghỉ chú Thái đều đồng
ý.
Đỗ Long cười nói:
- Tư tưởng đặc quyền của em thế là không được đâu nha…
Bạch Nhạc Tiên đắc ý mỉm cười một chút, đột nhiên cô thu lại vẻ tươi cười, nói
với Đỗ Long:
- Long, em có chuyện muốn thương lượng với anh một chút...