Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long vẫn kiên nhẫn đi xem thêm, Bạch Nhạc Tiên thấy thật nhàm chán, cô ngáp
dài đi theo Đỗ Long, không ngừng hỏi:
- Đã xong chưa... Còn muốn xem bao lâu nữa…
- Sắp xong rồi…
Ánh mắt Đỗ Long đột nhiên dừng lại ở sọt tiền cổ, vừa rồi khi nhìn lướt qua
đống tiền cổ hắn phát hiện ra cảm giác giống như lần trước nhìn thấy bình đất
sét. Chẳng lẽ trong đống tiền cổ này cũng có gì đó không tầm thường sao?
Đỗ Long tò mò ngồi xổm xuống trước cái sọt tiền cổ kia nghiên cứu, hắn bới
đống tiền muốn tìm bảo bối giấu ở dưới. Bà chủ đi tới, nói:
- Cậu có mua hay không, không mua thì đừng lật tung lên.
Đỗ Long nói:
- Chỉ cần ngắm được tôi sẽ mua, bà sợ người ta lật tung thì bày hàng ngay
ngắn đi, tôi cũng không cần phải bẩn tay.
Bà chủ hôm nay hình như là đến tháng rồi, bà ta lải nhải lải nhải:
- Cậu có lật tung nó lên cả một ngày cũng chẳng tìm ra cái gì đâu.
Bạch Nhạc Tiên thấy Đỗ Long bị nói, tinh thần cô lập tức tỉnh táo lại, cô đi
tới nói lớn tiếng:
- Bà làm sao thế? Có muốn làm ăn nữa không? Có loại người lại muốn đuổi khách
đi như bà sao? Bà có tin chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thôi thì chưa tới
ba mươi phút sau bà sẽ phải đóng tiệm, sau này cũng khỏi cần kiếm sống ở Ngọc
Minh này nữa.
Bạch Nhạc Tiên không hổ là nữ Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, lần này cô ra uy bà
chủ lập tức sợ hãi, bà ta ngập ngừng nói:
- Hai người cứ từ từ chọn đi, tôi không nhiều lời nữa.
Đỗ Long không ngẩng đầu, hỏi:
- Bà chủ, số tiền này của bà bán thế nào đây?
Bà chủ đáp:
- Tiền thời Minh Thanh một đồng là mười tệ, tiền thời Đường Tống Nguyên hai
mươi tệ một đồng, lâu đời hơn nữa thì năm mươi tệ một đồng.
Đỗ Long cười nói:
- Thế chẳng phải bà đang bảo với tôi mấy thứ này không phải hàng thật sao?
Bà chủ nói:
- Mấy thứ này không lừa được những người tinh mắt, nên tôi cũng không gạt hai
người. Cái sọt đồ này đều là giả, chẳng đáng mấy đồng.
Bà chủ sợ hai người trẻ tuổi này thực sự có lai lịch, nếu coi đồ giả là thật
rồi mua về, sau này quay trở lại gây phiền phức thì coi như xong, nên tốt nhất
bà cứ nói nói thật.
Đỗ Long đã tìm được một đồng không giống với số còn lại trong sọt, đó là đao
tệ thời chiến quốc, chắc là bằng đồng thau, nắm trong tay có cảm giác mát tới
tận tim gan. Đỗ Long lại tìm thấy trong cái sọt một cái gần như giống hệt với
đồng đao tệ, cũng nắm trong tay như thế, nhưng lại không có cảm giác thanh mát
kia.
Đỗ Long nói:
- Tôi lấy hai cái này, dù sao cũng đều là giả, mỗi cái 10 tệ được chứ? Chắc
là đã có lãi rồi nhỉ?
Giờ bà chủ chỉ muốn tiễn họ đi cho nhanh, vì thế nói:
- Được rồi, mười tệ thì mười tệ, tổng cộng hai mươi tệ.
Đỗ Long giao tiền rồi đi, sau khi rời khỏi cửa hàng Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh định mang hai đồng tiền giả này tới lừa cha em sao? Tuy rằng ông ấy
không tinh thông đồ cổ, nhưng vẫn phân biệt được đôi chút đấy, anh đừng để cho
ông ấy cười đắc ý.
Đỗ Long cười nói:
- Anh nào dám chứ, nói thật cho em biết nhé, hai thứ đồ này không tầm thường
đâu, không tin em dùng cả hai tay cầm chúng xem, cảm nhận một chút xem có gì
khác nhau?
Bạch Nhạc Tiên nghi ngờ cầm hai đồng đao tệ, rất nhanh chóng cô cũng cảm nhận
được có điểm không giống giữa hai đồng tiền, có một đồng đao tệ rõ ràng mát
hơn một chút, trầm hơn một chút.
Bạch Nhạc Tiên chỉ ra điểm khác nhau giữa hai đồng, Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, quả nhiên em rất thông minh. Thật ra anh thấy thứ này hơi kỳ
quái, sau đó mới mua thêm một cái nữa. Theo như anh thấy đồng đao tệ này có lẽ
là thật, chúng ta đi thêm xem còn có thể mua được thứ gì không.
Bạch Nhạc Tiên vẫn không có hứng thú cho lắm, cô nàng nhìn thấy phía trước có
một tiệm trà, liền nói:
- Anh cứ từ từ xem đi, em vào quán trà kia ngồi đợi anh.
Đỗ Long gật gật đầu, Bạch Nhạc Tiên nói:
- Hai thứ này em cầm nghiên cứu một chút, nhân tiện rửa cho sạch, không thì
cầm sẽ bẩn tay mất.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đừng làm mất.
Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, nói:
- Cho dù kẻ nào đó đui mù dám trộm đồ của em, em cũng sẽ có cách khiến gã
ngoan ngoãn mang trả lại cho em.
Đỗ Long cười nói:
- Không ngờ anh thực sự đã tìm được cô bạn gái dã man, em đi đi. Chắc anh còn
phải dạo thêm nửa giờ nữa mới xong đấy.
Bạch Nhạc Tiên đi uống trà nghỉ ngơi, Đỗ Long lại tiếp tục đi quanh chợ. Một
lát sau hắn lại phát hiện ra đồ vật có ý nghĩa trong một cửa hàng khác, vật
này là một bức tranh sơn thủy, cuối bài thơ đề là đạo nhân giếng mực.
Đỗ Long lập tức dùng di động lên mạng tìm kiếm một chút lai lịch của đạo nhân
giếng mực này, tìm ra ông ta sinh năm 1632, là một thư họa gia nổi tiếng. Dù
Đỗ Long không hiểu lắm về giám định và thưởng thức thư pháp cổ, nhưng hắn dùng
cửu đồng tử đảo qua, phát hiện bức tranh treo trên tường này khác hoàn toàn
với hàng chục bức treo bên cạnh. Theo kinh nghiệm trước đây, Đỗ Long tin rằng
bức tranh trước mắt này cũng là thứ không tầm thường.
Đỗ Long nói:
- Ông chủ, tôi muốn mua bức tranh treo trong phòng khách, mấy bức tranh ở đây
của ông tuy rằng cũng không phải là thật, nhưng kỹ thuật sao chép cũng không
tồi. Hơn nữa ba bức này tôi rất thích, ông ra giá giá đi, nếu hợp lý tôi sẽ
mua tất.
Ông chủ chạy tới vui tươi hớn hở nói:
- Người anh em, những thứ này đều là vết tích thật, sao cậu nói là tranh chép
chứ? Nếu cậu muốn mua tôi có thể bán rẻ cho cậu, mỗi bức chỉ lấy cậu hai mươi
ngàn tệ, cậu thấy sao?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Ông coi tôi là đồ ngốc à, mấy thứ này bán hai trăm tệ tôi còn không mua.
Nếu ông đã không có lòng, tôi đành phải đi mua nhà khác vậy.
Đỗ Long xoay người đi, ông chủ vội vàng nói:
- Người anh em, cậu đừng đi, thương lượng thêm một chút đã. Thật không ngờ
người anh em tuổi còn trẻ nhưng đã rất có nghề, thế này đi, hai trăm thật sự
ít quá, cậu trả mỗi bức năm trăm tệ tôi sẽ bán cho cậu.
Đỗ Long nói như đinh đóng cột:
- Nhiều nhất mỗi bức chỉ đến ba trăm tệ, không thể hơn được nữa.
Ông chủ cắn răng một cái, nói:
- Ba bức làm tròn luôn đi, một ngàn tệ được chứ? Dù ba bức tranh này là tranh
chép, nhưng giống tranh thật vô cùng. Giá này chắc chắn phải đắt hơn chút so
với thứ đồ tầm thường rồi. Người anh em, một ngàn thật sự không nhiều đâu.
Đỗ Long tính toán một chút, một ngàn tệ mua ba bức làm giả chế tác tinh xảo
cũng không quá đắt, hơn nữa bức này rất có khả năng là tranh sơn thủy với dấu
tích thật, vậy cũng đã kiếm lời lớn rồi.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Được rồi, một ngàn tệ thì một ngàn tệ, giúp tôi bao lại đi.
Ông chủ cũng kiếm được một khoản nhỏ, nên ông ta vui vẻ mang ba bức tranh
xuống dưới. Sau khi bao bọc xong giao cho Đỗ Long, Đỗ Long mang theo ba bức
tranh đó tiếp tục dạo quanh chợ một hồi. Tuy nói là lại phát hiện ra một vài
thứ có thể là đồ thật, nhưng mấy thứ kia ra giá đều khá đắt, cho dù có mua
cũng không kiếm được nhiều lắm, nên Đỗ Long liền bỏ qua.
Đỗ Long đi vào quán trà, tìm được Bạch Nhạc Tiên rồi, hắn thấy đối diện cô ta
là một người đàn ông, đang ở đó hoa chân múa tay ra chiều rất vui vẻ, không
biết đang cùng Bạch Nhạc Tiên nói cái gì.
Đỗ Long đi tới, nghi vấn nói:
- Tiên nhi, đây là... bạn em à?
Bạch Nhạc Tiên khuôn mặt không mấy kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy Đỗ Long liền
vui mừng nói:
- Long, rốt cuộc anh đã tới, em không biết anh ta, anh ta muốn muốn mua đao
tệ của chúng ta. Em đã nói là không bán, nhưng anh ta vẫn lải nhải không chịu
đi.