Người đăng: tuanh.kst@
Buổi sáng ngày 14 tháng 8, cuộc thi chạy 10000 mét tuyển chọn thi đấu của đại
hội đấu võ cảnh sát toàn quốc tỉnh Thiên Nam bắt đầu tranh tài, người đến cổ
vũ riêng cho Đỗ Long rõ ràng tăng nhiều. Khi Đỗ Long bắt đầu chạy, tiếng hô cố
lên không dứt bên tai.
Thực lực của các tuyển thủ dự thi tuyển chọn ở cấp tỉnh gần tương đương với
thực lực của trận chung kết toàn quốc. Ba người bọn Đỗ Long chạy tới vòng thứ
năm mới xác lập được ưu thế dẫn đầu, chạy tới hơn 5000 mét mới dần dần tách
thành hai đoàn với đoàn đầu tiên, và dần dần rời ra xa.
Tuyển thủ nổi danh từ thành phố Ngọc Minh luôn theo sát phía sau ba người bọn
Đỗ Long. Khi chạy tới mức 8000 mét, tên này đột nhiên bắt đầu tỏ thực lực, một
bước đã vượt qua mức cơ bản thuộc loại tốc độ nhanh đều của ba người bọn Đỗ
Long, lao về phía điểm đích. Những người tới cổ vũ cho Đỗ Long ra sức phất cờ
hò reo. Danh sách chạy 10000 mét vào Bắc Kinh dự thi chỉ có ba tên, thực lực
của người này rõ ràng mạnh hơn Thạch Siêu Vũ, Thẩm Băng Thanh thì có thể bán
mạng theo y chút, nhưng tình trạng Đỗ Long muốn dẫn Thạch Siêu Vũ cùng vào Bắc
Kinh dự thi quả thật gian nan rồi.
Thạch Siêu Vũ thấy người kia đã vượt qua Đỗ Long tầm hơn 10 mét, anh biết bản
thân nếu tăng tốc vào thời điểm hiện tại thì ở mốc cuối cũng sẽ sụp đổ. Nếu
bọn Đỗ Long vì dẫn theo anh mà tiếp tục giữ tốc độ đều đặn như bây giờ thì
cũng sẽ bị liên lụy. Không có cách nào giành được vị trí thứ 1, 2, vì thế
Thạch Siêu Vũ không chút do dự hét lên:
- Tổ trưởng, các anh đừng quan tâm tới tôi, có thể chạy được đến vị trí thứ
tư đã là nằm ngoài dự liệu của tôi rồi, các anh chạy nhanh lên đi, đừng để hai
vị trí dẫn đầu bị tên kia cướp mất!
Trong lòng Đỗ Long cân nhắc một chút, hắn nói:
- Đừng lo lắng, hai người cùng tăng tốc với tôi, trước hết chúng ta cần bám
sát tên kia, đến cuối cùng mới vượt lên. Tiểu Vũ, cậu đừng quan tâm tới vấn đề
thể lực, tôi sẽ có cách. Băng Thanh, hiện tại đổi cậu làm tiên phong, bám sát
tên kia.
Thẩm Băng Thanh không nói lời nào liền tăng tốc đuổi về phía trước. Đỗ Long và
Thạch Siêu Vũ cũng bắt đầu tăng tốc đuổi theo. Bốn người liên tục thay đổi vị
trí rất chặt. Song, khi bọn họ chạy tới 9000 mét, hô hấp của Thạch Siêu Vũ bắt
đầu dồn dập.
Đỗ Long nghe được tiếng thở nặng nhọc của anh liền cố ý chạy chậm lại. Khi đã
chạy cùng vị trí song song với Thạch Siêu Vũ, khuỷu tay trái của hắn vung vẫy
trước sau, “không cẩn thận” va phải một phần ngực phải nào đó của Thạch Siêu
Vũ. Lồng ngực Thạch Siêu Vũ đau nhói, hô hấp ngừng lại. Khi anh cảm thấy phổi
dường như biến thành một cái lò lửa thì một luồng cảm giác mát mẻ đột nhiên
truyền tới, cảm giác miệng đắng, lưỡi khô nhanh chóng thuyên giảm, đầu óc cũng
thoải mái, nhẹ nhàng hơn.
Tiếp theo, Đỗ Long lại dùng khuỷu tay huých dưới nách Thạch Siêu Vũ, trọng tài
ở bên cạnh nhìn thấy nhưng không hiểu chút nào. Nếu không phải bọn họ cùng một
đội, hơn nữa khi Đỗ Long thực hiện động tác, thì ông sớm đã thổi còi cảnh cáo
không thể tiếp xúc thân thể với các tuyển thủ khác trong khi thi đấu.
Thạch Siêu Vũ cảm thấy toàn thân có một luồng kích thích mãnh liệt, hai chân
nở căng, cảm giác tê buốt nhanh chóng vụt mất, anh cảm tưởng bản thân chạy
10000 mét nữa cũng không thành vấn đề.
- Tăng tốc theo tôi.
Đỗ Long nói với Thạch Siêu Vũ, sau đó hắn lại tăng tốc về phía trước, nhanh
chóng đuổi kịp lên trên.
Thạch Siêu Vũ theo sát Đỗ Long, tứ tốc chạy về phía trước. Rất nhanh chóng bọn
họ đã đuổi kịp hai người đang dẫn đầu. Khi Đỗ Long chạy thẳng vượt lên trên,
Thẩm Băng Thanh cũng bắt đầu tăng tốc, theo ngay sau Thạch Siêu Vũ.
Bốn người ra sức tăng tốc trên đường thẳng, khi đến vị trí đường thẳng gần
đích, người kia bởi vì nguyên cớ nào đó đã chen đến sau lưng Thẩm Băng Thanh,
bốn người lại hình thành thế biến hóa người trước, kẻ sau.
Song, trải qua lần rượt đuổi này, thể lực của tuyển thủ kia rõ ràng đã cạn
kiệt, vì thế sau đường cua cong, Thẩm Băng Thanh rất dễ dàng vượt qua y. Tuy
nhất thời không đuổi kịp được bọn Đỗ Long, nhưng dần dần cũng đã bỏ tuyển thủ
kia lại phía sau.
400 mét cuối cùng, Đỗ Long vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng Thạch Siêu Vũ lại có chút
không chịu đựng nổi nữa, cảm giác mê man lại trở lại, hơn nữa lần này lại càng
ác liệt hơn. Anh cảm thấy hai chân dường như bị đổ chì vậy, không khí hít vào
trong phổi như có hàng ngàn lưỡi dao đâm, mỗi hơi thở đều rát nóng rát.
- Thạch Siêu Vũ, tin tôi đi, cậu nhất định có thể làm được!
Đỗ Long hét lớn bên tai Thạch Siêu Vũ nói:
- Cậu nhất định có thể làm được, còn 400 mét nữa thôi, mỗi bước chạy là đại
diện cho một bước cậu gần tiếp cận Bắc Kinh, nhất định phải cố gắng!
Sự cổ vũ của Đỗ Long giúp Thạch Siêu Vũ tỉnh táo hẳn lên, anh kiên cường chống
cự lại cảm giác mệt mỏi của cơ thể, tiếp tục cố gắng đến điểm cuối cùng, vị
trí thứ nhất! Quán quân chạy 10000 mét của tỉnh Thiên Nam giờ đây đã ghi danh
Thạch Siêu Vũ!
Đỗ Long về thứ hai, Thẩm Băng Thanh thứ ba. Thạch Siêu Vũ sau khi về tới điểm
cuối liền ngã ngay ra đất thở hổn hển. Đỗ Long nhào tới bên cạnh anh, mừng rỡ
hét lớn:
- Tiểu Vũ, cậu thắng rồi! Hiện tại cậu là người chạy 10000 mét nhanh nhất của
đội ngũ công an tỉnh Thiên Nam.
Thạch Siêu Vũ rất hưng phấn, nhưng sự mệt mỏi khiến anh đến ngồi cũng không
ngồi dậy được. Đỗ Long vội vàng xoa bóp tứ chi cho anh, Thẩm Băng Thanh lại
giúp anh che ánh nắng mặt trời, cầm bình nước thấm lên khăn mặt đắp lên trán
anh.
Tuy Đỗ Long không về nhất, nhưng những người ủng hộ hắn vẫn hoan hô cổ vũ khắp
xung quanh. Mọi người đều biết Đỗ Long không phải là thể giành được vị trí thứ
nhất, hành vi trọng nghĩa khí này của hắn đã giành được sự tôn trọng của nhiều
người hơn nữa.
Ở bên kia sân đấu, tuyển thủ tranh tài với bọn Đỗ Long kia khi cách vị trí
chung điểm khoảng 100 mét đột nhiên ngã lăn ra đất, sau đó trợn mắt trắng, sòi
bọt mép, toàn thân không ngừng co giật.
Viện y học trường cảnh sát vội vàng chạy tới cấp cứu, một lát sau tên tuyển
thủ kia đã được đưa lên xe cấp cứu, khẩn cấp đưa vào bệnh viện cứu chữa.
Được sự xoa bóp của Đỗ Long, Thạch Siêu Vũ nhanh chóng lấy được chút thể lực,
anh há miện to uông ngụm nước, cười ngây ngô đón nhận sự chúc mừng của mọi
người. Đỗ Long thì quay đầu nhìn chiếc xe cứu thương đi xa dần, khóe miệng
nhếch lên nụ cười khinh thường.
Thẩm Băng Thanh nhỏ giọng hỏi:
- Tên kia sao vậy? Có phải cậu động tay động chân y?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không có, là hắn tự chuốc lấy. Tôi sớm đã nhìn ra y dùng thuốc kích thích,
hiện tại nhất định là thể lực bị suy kiệt nghiêm trọng, xuất hiện tình trạng
suy kiệt tim, nếu cấp cứu kịp thời chắc cũng không chết được đâu.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Nếu cậu sớm đã biết, vậy tại sao không nói với trọng tài?
Đỗ Long nói:
- Có tác dụng không? Trọng tài làm sao tin lời tôi chỉ dựa vào nhãn lực mà
nhìn ra đối phương uống thuốc kích thích? Chẳng lẽ có thể ngừng thi đấu, kiểm
tra nước tiểu của đối phương rồi lại tiếp tục thi đấu sao?
Thẩm Băng Thanh cũng không có lời nào để nói, sự việc này quả thật nói không
rõ ràng, không phải người nào cũng có được năng lực phán đoán và khả năng quan
sát nhạy bén như Đỗ Long.
Lời Đỗ Long rất nhanh đã được chứng thực, tên tuyển thủ kia quả thật đã dùng
thuốc kích thích. Qua điều tra, đây thuộc về hành vi cá nhân anh ta. Tuy
nhiên, đại diện của thành phố Ngọc Minh vẫn cảm thấy rất bẽ mặt, những cuộc
thi đấu dùng thuốc kích thích quả thật làm mất mặt người khác.
Ai cũng không chú ý tới, có một người ở phía xa dùng kính viễn vọng theo dõi
Đỗ Long. Khi Đỗ Long giơ cao hai tay đón nhận lấy sự chúc mừng và ửng hộ của
mọi người, người đó liền buông kính viễn vọng xuống quay người rời đi, trong
lòng hầm nguyền rủa:
- Tiểu tử thối, coi như ngươi lợi hại, song ta sẽ không từ bỏ đâu, các người
cứ chờ mà xem!
Bạch Nhạc Tiên vất vả lắm mới chen được vào đám người, sau khi ôm lấy Đỗ Long,
cô liền đưa điện thoại cho Đỗ Long nói:
- Anh Long, mau nhận đi, là điện thoại của cha em!
Đỗ Long giật lấy điện thoại nói:
- Bí thư Bạch, cháu là Đỗ Long.
Bạch Tùng Tiết cười nói:
- Đỗ Long, chúc mừng cậu lại lấy được quyền tham dự thi đấu ở Bắc Kinh, quay
về sẽ chúc mừng cậu, hiện giờ tôi cần hỏi cậu một chuyện, tối qua có phải cả
đêm cậu ở cùng Tiên Nhi không?
Tuy chuyện này là sự thật, nhưng đối mặt với bố vợ tương lai, kiêm lãnh đạo
mấy chức vụ trở lên trực tiếp hỏi thăm, Đỗ Long có chút bất ngờ, cũng hơi căng
thẳng…