Người đăng: tuanh.kst@
Lục tục hết lượt nọ lại lượt kia, trong phòng lại có thêm vài người tới, có
nam có nữ. Bạch Nhạc Tiên giới thiệu Đỗ Long với mọi người, sau đó lại giới
thiệu từng người cho Đỗ Long. Lưu Quỳ xem đồng hồ, giễu cợt nói:
- Tôi nói này Tiên Nhi, hiện tại mọi người đã tới hết chưa vậy, nếu còn không
nói là chuyện gì thì tôi thật sự có việc cần đi trước đó.
Bạch Nhạc Tiên nhìn cũng thấy kha khá rồi, cô nói:
- Được rồi, mọi người yên lặng một chút, tôi cần tuyên bố một việc…
Mọi người đều yên lặng, cô gái có tên Hoàng Nguyên Quyên vặn nhỏ âm lượng của
chiếc ktv xuống nhỏ nhất. Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Nhạc
Tiên có chút xấu hổ, Đỗ Long đứng lên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cổ vũ nói
với cô:
- Nói đi, nếu không anh giúp em nói nhé?
Bạch Nhạc Tiên gật đầu, giơ cánh tay bị Đỗ Long nắm lên, nói:
- Hôm nay gọi mọi người tới, chính là muốn mọi người làm chứng, từ hôm nay về
sau, tôi và Đỗ Long chính thức hẹn hò!
Kỳ thực mọi người đã sớm đoán ra được, vì vậy khi Bạch Nhạc Tiên nói ra mọi
người đều nhiệt liệt hoan hô, liên tục nói chúc mừng, Lưu Quỳ lại càng trêu
ghẹo nói:
- Không nói sớm, hôm nay chúng tôi đều không mang theo lễ vật.
Sau khi nói ra khỏi miệng Bạch Nhạc Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại
dung mạo nói:
- Lần sau bổ sung thêm là được rồi.
Dương Minh Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, y cười nói:
- Chị Tiên, chị dọa em hoảng hồn. Em còn cho rằng chị muốn tuyên bố tin tức
đính hôn, hóa ra mới là bắt đầu hẹn hò. Đỗ Long, anh cần cố lên nhé! Chị Tiên
của chúng tôi không dễ cưới được về nhà như vậy đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi biết, Tiên Nhi đã đặt ra cho tôi mục tiêu không nhỏ, tôi đang rất cố
gắng, hy vọng có thể mau chóng hoàn thành mục tiêu.
Lưu Quỳ lấy lại tinh thần, cười nói:
- Mục tiêu gì? Nói nghe chút đi, nói không chừng mọi người đều có thể giúp
được.
Bạch Nhạc Tiên liếc mắt nhìn Đỗ Long, mỉm cười nói:
- Việc này chỉ có thể để một mình anh ấy hoàn thành, ai cũng không thể giúp
được, nếu không sẽ là dối trá, cần phải trừng phạt.
Mọi người đều lần lượt đoán mục tiêu kia rốt cuộc là gì. Nếu bị chịu phạt thì
sẽ bị phạt cái gì, tất cả đều huyên náo một hồi. Dương Minh Huy chạy ra ngoài
lấy hai chai Champane đi vào, nói phải chúc mừng một chút, sau đó mọi người
đều ra sức rót cho Đỗ Long.
Những người dám thách đấu với Đỗ Long đều không có kết cục tốt. Đầu tiên là
Dương Minh Huy khơi mào chiến đấu với Đỗ Long bị đánh gục, tiếp đó lại hai
người cũng bại liệt gục xuống nền, lúc này mọi người đều không dám tiếp tục
thách đấu với Đỗ Long, chỉ có Lưu Quỳ cùng uống hai chén với Đỗ Long rồi giơ
ngón cái hướng về Đỗ Long cười nói:
- Rất tuyệt, không hổ danh cán bộ đã được rèn luyện qua rượu cồn, rất cứng
rắn, tất cả đều được rèn luyện khi xuống dưới nông thôn phải không?
Đỗ Long cười nói:
- Trước khi xuống nông thôn tôi đã biết uống rượu, khi ở dưới nông thôn hầu
hết đều là tôi rót cho người khác. Mấy thôn trực thuộc khu vực tôi quản lý,
mấy cán bộ thôn sau này nhìn thấy tôi đều không dám uống rượu với rồi nữa.
Lưu Quỳ cười ha hả, Bạch Nhạc Tiên nói:
- Sau này uống ít rượu thôi, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe. Sau này
các người không được rót rượu cho anh ấy, nếu không tôi sẽ không tha cho các
người.
Mọi người đã được biết đến tửu lượng của Đỗ Long, làm sao dám nói hai lời. Mục
đích của Bạch Nhạc Tiên đã đạt được, thấy Đỗ Long chơi cũng không vui vẻ lắm,
vì thế đành kéo Đỗ Long đi trước. Bạch Nhạc Tiên phải lái xe, vì thế cô không
uống rượu. Sau khi lên xe, Đỗ Long liền nhắm híp mắt nghỉ ngơi.
Bạch Nhạc Tiên mở máy, một lát sau cô liếc mắt nhìn trộm Đỗ Long rồi nói:
- Anh Long…
Đỗ Long không lên tiếng, Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh Long, hình như anh chơi không vui lắm, lẽ nào anh không thích mấy người
bạn đó của em, hay là không vui vì em đã công khai chuyện của chúng ta?
Đỗ Long nói:
- Không có, chỉ là anh hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi, em có dự định gì không?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh nói xem?
Đỗ Long nói:
- Anh có một nơi này, có thể giúp chúng ta có được vài ngày yên tĩnh, nhưng
chỉ sợ em ghét bỏ chỗ đó…
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Có phải anh nói tới căn phòng anh mua để kết hôn với Kỷ Quân San không? Em
vẫn chưa từng tới đó, làm sao anh biết em sẽ ghét nó? Tu sửa xong chưa? Nếu đi
có thể ở lại được thì sao lại không đi? Địa chỉ ở đâu?
Đỗ Long nói địa chỉ cho Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên lái xe tới một khu cư
xá, Đỗ Long đi tới trước cửa nhà, lấy hai dụng cụ mở khóa đơn giản trong ví
tiền ra, không mấy chốc đã mở được cửa căn nhà. Bạch Nhạc Tiên thấy vậy nhanh
chóng trừng mắt nhìn, Đỗ Long giải thích nói:
- Không ngờ lại đi tới đây, vì thế không mang theo chìa khóa, may mà dụng cụ
mở khóa luôn mang theo người…
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Thật là nghi ngờ đây có phải là nhà anh mua hay không…một cảnh sát như anh
cả ngày mang theo dụng cụ mở khóa làm gì?
Đỗ Long thành thục bật đèn chiếu sáng ở cửa nhà, vừa thay giày vừa nói:
- Trong phòng có ảnh của anh, không tin em có thể đi xem thử. Trong quá trình
bọn anh phá án thường xuyên gặp phải tình huống cần mở khóa. Trong hoàn cảnh
khẩn cấp không thể đợi chủ nhà về mở cửa, chẳng lẽ lại dùng một cước đá bay
cửa ra? Kỹ thuật mở khóa của anh cũng không tồi, mang theo người hai công cụ
mở khóa, có thể sử dụng tùy ý.
Bạch Nhạc Tiên quan sát “tân phòng” của Đỗ Long rồi nói:
- Nhìn bộ dạng mở khóa của anh, sau này em sẽ không bao giờ tin quảng cáo
khóa chống trộm nữa.
Đỗ Long cười nói:
- Cái này gọi là người khó không biết, người biết không khó. Em yên tâm đi,
trong xã hội có nhiều người có kỹ thuật này thì ắt sẽ bị cảnh sát theo dõi,
không nguy hiểm như em nghĩ đâu.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh là cảnh sát, anh đương nhiên là nói vậy rồi…oa…
Bạch Nhạc Tiên đột nhiên kêu một tiếng oa kinh ngạc. Bởi vì đèn trong phòng
khách đột nhiên sáng lên, từng ánh sáng màu xanh chiếu lên tường, xuống đất,
trên trần nhà, giống như bầu trời sao xinh đẹp vậy.
Đỗ Long nói:
- Từ nhỏ anh đã thích nhìn bầu trời sao, vì thế anh đặc biệt trang trí bộ đèn
chụp này. Căn phòng này mua vào với giá 1 triệu tệ, tu sửa lại mất 500 tệ,
trong đó tiêu mất 100 tệ thuê công ty thiết kế chuyên nghiệp tới.
Bạch Nhạc Tiên vừa bước tới đã rất thích căn phòng này, trong khi cô thích thú
đi thăm quan từng gian phòng một đều không ngừng phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Căn nhà với hai phòng khách và bốn phòng, hiện nay chỉ có phòng ngủ chính và
phòng phụ đã đặt giường. Các đồ vật trên giường được sắp xếp ngăn nắp, nhưng
đều dùng giấy plastic phủ bên trên, chỉ cần vén lên là có thể nằm xuống nghỉ
ngơi.
Đỗ Long thấy bộ dạng cô vui mừng hớn hở, cũng không cần hỏi lại nữa. Hắn trực
tiếp vén giấy plastic gấp gọn để ra ban công, không nói một tiếng liền đem
thảm và khăn trải giường đi thay.
Bạch Nhạc Tiên thấy vậy từ tốn hỏi:
- Anh Long, giường này anh và Kỷ Quân San…
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Đến anh cũng chưa từng ngủ qua, vậy cũng không cần nhắc tới cô ấy. Trước
khi tu sửa lại bọn anh đã tới đây hai lần, nhưng đều ngủ dưới đất. Sau khi tu
sửa xong trong phòng có mùi rất hôi, hơn nữa giữa bọn anh lại xảy ra vấn đề,
vì thế cũng không tới đây nữa. Anh thay ga trải giường là lo để lâu như vậy sợ
có sâu bọ, sáng mai giặt sạch rồi mang ra ban công phơi khô.
Bạch Nhạc Tiên lộ ra nụ cười vui mừng, cô ngoan ngoãn ờ một tiếng, hỏi han
nói:
- Anh Long, cần em giúp đỡ không?
Đỗ Long nói:
- Không cần, em mau đi tắm rửa đi, đợi em tắm xong thì anh đã làm xong rồi.
Bạch Nhạc Tiên giống như một chú chim nhỏ vui vẻ bay vào phòng tắm, không lâu
sau tiếng hát ngọt ngào của cô vọng ra.
Sau một phen huyết chiến, hai người nằm ôm nhau trên giường, Đỗ Long đột nhiên
hỏi:
- Tiên Nhi, tại sao hôm nay cha em lại đột nhiên vội vã công khai chuyện hai
chúng ta như vậy? Mẹ em không phản đối sao?
Bạch Nhạc Tiên có chút buồn bực nói:
- Cái này em cũng không rõ lắm. Anh Long, anh đừng nên nghi ngờ em bảo cha em
làm như vậy nhé?
- Đương nhiên là không…
Đỗ Long cười nói:
- Dựa vào việc em không sai khiến được cha em, có lẽ ông ấy đang suy nghĩ về
một phương diện nào đó, hoặc có lẽ là cảm thấy anh đã đủ tư cách cưới cô con
gái bảo bối của ông ấy rồi. Không cần biết là gì, nếu đã xác định quan hệ của
chúng ta, vậy sáng mai anh phải đích thân tới nhà thăm hỏi một chút. Em nói
anh nên mua cái gì làm quà gặp mặt thì tốt nhỉ?