Thiên Tài Karaoke


Người đăng: tuanh.kst@


  • Anh Long, anh thật tuyệt!
    Bạch Nhạc Tiên vui mừng phấn khởi tiến lên phía trước ôm chầm lấy Đỗ Long,
    đồng thời hôn một cái lên má hắn. Bên cạnh lập tức vang lên tiếng kêu lớn kỳ
    lạ. Đỗ Long đắc ý cũng hôn lên trên má Bạch Nhạc Tiên, sau đó ôm lấy cái eo
    thon nhỏ của cô, lấy tư thái của người chiến thắng đi ra ngoài sân vận động.
    Người thắng làm vua, không ai để ý đến kẻ bại trận. Trong khi Đỗ Long ngạo
    nghễ rời đi, Trần Viễn Đại lại buồn bã rời khỏi sân vận động, ở bên cạnh y chỉ
    còn lại người vợ lặng lẽ rơi nước mắt.
    Trong buổi tiệc rượu chúc mừng, rực sáng nhất đương nhiên là Đỗ Long, đến ngay
    cả Cục trưởng Cục công an châu Đức Hồng Giang Thượng Đức cũng xu nịnh hắn,
    những người khác thì càng khỏi phải nói ra.
    Một phong cảnh hoa lệ mỹ miều khác trong buổi tiệc rượu chính là Bạch Nhạc
    Tiên. Là con gái của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, lại xinh đẹp như vậy, dù là
    hôm nay cô cam tâm làm lá cây thì cũng đã lấy đi không ít sự nổi trội của Đỗ
    Long. Tuy nhiên hai người lại luôn luôn quấn lấy nhau, của không cần phải tách
    nhau ra sao?
    Dưới sự hỗ trợ của Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long không uống nhiều rượu, đến nửa cuộc
    chơi hai người liền kiếm cớ chuồn mất, mọi người cũng chỉ có phần ngưỡng mộ mà
    thôi.
    Sau khi leo lên chiếc Chevrolet, Bạch Nhạc Tiên vui mừng phấn khởi nói:

  • Chúng ta đi hát đi, em sẽ giới thiệu mấy người anh chị em để anh quen.
    Đỗ Long không có hứng thú lắm đối với anh em bạn bè của cô, song hôm nay lại
    mới xác định quan hệ của hai người bọn họ, vì thế Đỗ Long cũng không tiện từ
    chối. Hát thì hát, để những bạn nhỏ kia cảm nhận được giọng hát của vua
    karaoke.
    Bạch Nhạc Tiên dẫn Đỗ Long tới một quán KTV có tên là Ánh Sao. Khi bọn họ vào
    phòng đã đặt trước, bên trong đã có rất nhiều người, trong đó có cả Dương Minh
    Huy và Lý Huy, cũng có cả chủ quán Lưu Quỳ, còn có một nam, hai nữ mà Đỗ Long
    không biết.
    Bạch Nhạc Tiên bất mãn hỏi:

  • Tại sao lại mới có mấy người vậy?
    Lưu Quỳ cười nói:

  • Đại tiểu thư, mọi người đều rất bận. Đột xuất cô gọi mọi người tới mà không
    nói nguyên nhân gì, mọi người có thể đáp ứng mà tới đã là rất tốt rồi, đến
    muộn chút cũng là bình thường.
    Dương Minh Huy nói:

  • Đúng vậy. Chị Tiên, rốt cuộc là chị có chuyện gì muốn tuyên bố? Huy động
    nhiều người như vậy?
    Khi Đỗ Long chào hỏi một chút với Lưu Quỳ, Bạch Nhạc Tiên hơi xấu hổ đứng lên
    nói:

  • Cái này…hay là đợi mọi người tới hết rồi nói đi. Đỗ Long, em giới thiệu với
    anh một chút. Ba người này anh đã quen rồi, đây là tiểu đệ mới gia nhập Ủy ban
    Kỷ luật, tên là Đặng Ngạn Vinh. Hai người đẹp này là bạn của em, tên là Hoàng
    Nguyên Quyên và Hà Tinh Tinh.
    Đỗ Long chào hỏi với bọn họ. Một nửa số người này đều là vì thân phận của Bạch
    Nhạc Tiên mới cùng chơi với cô, chẳng qua cũng đều là loại sâu mọt của xã hội,
    vì thế Đỗ Long không có chút quan tâm nào với bọn họ. Trong số những người này
    duy nhất chỉ có Lưu Quỳ là đáng coi trọng.
    Lưu Quỳ hỏi:

  • Đỗ Long, nghe Tiên Nhi nói cậu ra ngoài làm việc, khó lắm mới về được một
    lần, làm gì mà mãi không được điều về vậy?
    Đỗ Long cười nói:

  • Bởi vì tôi cảm thấy làm việc ở ngoại tỉnh rất có tính thử thách, có thể rèn
    luyện năng lực cho bản thân, hiện nay phát triển rất khá, vì thế vẫn chưa cần
    thiết quay về thành phố Ngọc Minh.
    Lưu Quỳ ngạc nhiên hỏi:

  • Hả? Thảo nào cậu vẫn chưa quay về, hiện giờ đã làm lên cấp lãnh đạo nào
    rồi?
    Đỗ Long cười nói:

  • Lãnh đạo cái gì chứ, chỉ là chức đại đội trưởng mà thôi.
    Lưu Quỳ cười nói:

  • Vậy cũng khá tốt rồi, tiến thêm bước nữa đã là Cục trưởng rồi, chúc mừng,
    chúc mừng. Cậu còn trẻ như vậy, tiền đồ còn chưa thể lường trước được!
    Đỗ Long cũng rất mong mỏi, nhưng bước qua được bước này cũng là việc không dễ
    dàng. Trong năm năm có thể làm tới chức Phó trưởng phòng Công an quận cấp
    thành phố đã là rất tốt rồi.

  • Đỗ long, anh biết hát bài gì? Chúng ta hát đôi nhé?
    Đỗ Long cười nói:

  • Bài mà anh biết hát đều hại cổ một chút, anh không nhất định hát được đâu,
    ví dụ như bài Hồng Mai Tán, buổi tối ở ngoại ô Moscow, …
    Bạch Nhạc Tiên há hốc mồm, kinh ngạc nói:

  • Cái này quá già rồi? Không được, em phải dạy anh ít ca khúc mới, nếu không
    anh sẽ bị thời đại đào thải mất.
    Lưu Quỳ cười nói:

  • Tôi cũng cảm thấy vẫn nên hát những bài hát cũ kinh điển. Bài hát thịnh
    hành hiện nay cái thì có làn điệu, cái thì không; cái nội hàm, cái thì không,
    chỉ có bọn trẻ con không hiểu cái gì mới thích thôi.
    Bạch Nhạc Tiên nói:

  • Anh Lưu Quỳ, anh còn chưa đầy 30 đâu nhé? Tại sao mồm miệng lại giống ông
    cụ non vậy, trong mắt cha em anh vẫn chỉ là một thằng nhóc thối mồm miệng chưa
    mọc râu ấy?
    Lưu Quỳ sờ sờ cằm, nói:

  • Râu của tôi đã cạo sạch rồi, cô xem da cằm đều xanh đen hết đây này, Đỗ
    Long mới là miệng chưa mọc râu ấy.
    Đỗ Long cười nói:

  • Tại sao lại nói đến tôi chứ? Được thôi, Tiên Nhi, chỉ cần là bài em biết
    thì anh cũng sẽ đuổi kịp. Hát đến lần thứ hai đảm bảo anh sẽ hát hay hơn cả
    em, không tin em cứ thử mà coi, chọn bài tùy ý đi.
    Lời nói ngông cuồng của Đỗ Long khiến mọi người rất hứng thú. Bạch Nhạc Tiên
    không tin lắm, cô chọn một bài hát mới khác, sau đó khiêu khích nhìn Đỗ Long.
    Đỗ Long kéo tay Bạch Nhạc Tiên đứng lên, nói:

  • Khi hát cần đứng lên, như vậy mới có đủ khí lực…
    Bạch Nhạc Tiên chuẩn bị tốt bắt đầu hát, cô đương nhiên là đã tập luyện qua,
    hát vô cùng chuyên nghiệp, tiếng hát lại vô cùng êm ái. Câu đầu tiên Đỗ Long
    chưa hát cùng ngay, mọi người đều như hổ rình mồi nhìn hắn. Khi câu hát thứ
    hai cất lên, theo như lời đã hứa hắn bắt đầu hát, nhưng thời gian lại vô cùng
    ăn khớp với Bạch Nhạc Tiên, nghe giọng hát của hai người hoàn toàn không phân
    biệt được sự trước sau. Cho dù hai người bình thường đã rất quen thuộc bài
    này, để hát được ăn khớp không có sự lệch lạch cũng là điều không dễ dàng.
    Sau khi hai người hát được một đoạn, trong khi đợi nhạc dạo chạy hết, bọn Lưu
    Quỳ vỗ tay nhiệt liệt dành cho bọn họ, song Dương Minh Huy lại nói:

  • Hát quả thật rất hay, không phải trước đó đã tập luyện rồi chứ?
    Bạch Nhạc Tiên trừng mắt nhìn Dương Minh Huy nói:

  • Tiểu Huy Tử, cậu dám nghi ngờ bà chị này sao? Nửa năm nay tôi mới gặp Đỗ
    Long hai, ba lần, chúng tôi tập luyện thế nào được?

  • Hát karaoke trên internet ấy.
    Dương Minh Huy nói:

  • Vậy thì sẽ không cần gặp mặt nữa.

Bạch Nhạc Tiên hơi nổi giận, Đỗ Long cười nói:
- Không ngờ hát một bài thôi mà cũng bị nghi ngờ là gian dối. Như thế này
nhé, các cậu tùy chọn một bài, chỉ cần Tiên Nhi biết hát, tôi sẽ nhanh chóng
theo kịp, không tin mọi người cứ thử xem.
Dương Minh Huy lập tức chọn một bài hát mới, Bạch Nhạc Tiên cũng chỉ là mới
nghe qua mà thôi, cô kháng nghị nói:
- Tiểu Huy Tử, bài hát này mới nghe qua vài lần, cậu bảo chúng tôi làm sao
hát được đây?
Đỗ Long cười nói:
- Không sao, coi như là luyện hát đi, không phải là em muốn anh học hát những
ca khúc mới sao?
Bạch Nhạc Tiên gật đầu, cũng chỉ đành làm như vậy. Song, điều khiến cô không
ngờ được là khi mới bắt đầu hát Đỗ Long lại hát tốt hơn cả cô!
- Bài này không tính, chắc chắn Đỗ Long đã tập luyện trước rồi.
Dương Minh Huy lại thay bài hát khác. Kết quả Đỗ Long hát càng hay hơn. Dương
Minh Huy một lúc chọn liền mấy bài, Đỗ Long càng hát càng trôi chảy. Cuối cùng
Dương Minh Huy đành từ bỏ để mặc máy tính tùy chọn bài, nói:
- Không chơi nữa, nhất định là Đỗ Long đều luyện hát mỗi ngày, nếu không làm
sao có thể hát được nhiều bài với nhiều thể loại khác nhau như vậy được, lại
còn hát rất tốt nữa.
Bạch Nhạc Tiên cũng nghi ngờ điểm này, cô nhéo cổ tay Đỗ Long nói:
- Anh Long, có phải anh cả ngày ở thành phố Thụy Bảo đều đi ngâm
nga…mm…không?
Đỗ Long nói:
- Tại sao em lại nghi ngờ anh? Ở thành phố Thụy Bảo, trong vòng 3, 4 ngày
phải phá xong một vụ án, làm gì có thời gian đi hát hò chứ. Nếu không tin thì
em cũng điều tới thành phố Lỗ Tây đi, như vậy hàng ngày em đều có thể giám sát
anh rồi.
Bạch Nhạc Tiên đảo mắt, nói:
- Ừm… đây cũng là một chủ ý không tệ…


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #713