Người đăng: tuanh.kst@
Cũng may mọi người mặc dù nổ vang trời, nhưng cũng không quên quan sát bốn
phía, đặc biệt là tiểu Ngô lái xe. Đang lúc y nói về chiến tích oai hùng năm
đó một người đánh với ba tên côn đồ của minh, đột nhiên nhìn thấy phía trước
xuất hiện hai ánh đèn rất đặc biệt. Nói là đèn đường hoặc đèn trong nhà cư dân
thì nó tụ mà không tán, giống như đèn pha vậy. Nói là đèn xe thì nó lại chiếu
chếch lên bầu trời. Hơn nữa cố định ở chỗ đó, không nhúc nhích, vô cùng khả
nghi.
Được tiểu Ngô nhắc nhờ, mọi người đều phát hiện ra sự khác thường này. Đỗ Long
gỡ kính xuống nhìn về hướng có ngọn đèn kỳ quái đó, nói:
Mọi người tới vùng phụ cận dừng xe xong, dùng đèn pha chiếu tới, nhưng chỉ
nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đuôi nằm dướimật đất, mặt trước của xe thì
hướng lên trời đã bị rơi vào trong một cái hố. Đinh Mãnh Hồng dùng ống nhòm
hồng ngoại ban đêm tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy bốn xung quanh không có
người, nhưng trong thùng xe của chiếc xe cảnh sát bị rơi xuống hố bùn kia lại
có hai hình người đang tòa ra nhiệt lượng.
Đinh Mãnh Hồng để ống nhòm xuống, nói:
Mọi người cùng xuống xe, ngoài lưu lại hai tay súng bắn tia ở chiếc xe bán tải
canh gác xung quanh ra, những người khác đều đi vào ruộng, đến bên cạnh chiếc
xe cánh sát bị rơi vào hố bùn.
Đây là một hố bùn lớn chu vi năm mét không biết vi sao mà hình thành. May mà
gần đâv không có mưa, trong hố bùn đều khô, xe cảnh sát tuy bị rơi vào trong.
Theo như thùng xe không biến dạng ở điểm này phân tích, viên cảnh sát bị nhốt
ở bên trong có lẽ không có sự nguy hiểm về tính mạng.
Đinh Mành Hông cân thận dận dò, mọi người sau khi tim kiếm không phát hiện
được gì. Thế là dưới sự phân công của Đinh Mãnh Hồng, mấy viên cảnh sát có vũ
trang liên xuống đáy hố, cạy thùng xe trước, đem hai viên cảnh sát chân tay bị
còng ngược cùng cứu ra ngoài.
Hai người nàv đều bị người ta cởi vớ giày, nhét chiếc vớ thối vào mồm bọn họ,
lúc được cứu ra đã rơi vào trạng thái nửa tĩnh nửa mê. Mọi người vội vàng lôi
cái vớ thối trong mồm bọn họ ra, mở còng tay, dùng nước khoáng đổ trên mặt bọn
họ. Hai viên cánh sát có vũ trang đen đủi này liền tỉnh lại.
Đinh Mành Hồng nhìn thấy thủ hạ của mình bị người ta chỉnh thành cái dạng này,
vô cùng khó chịu với hai tên vô năng này, đồng thời cũng phẫn hận cái tên Hạ
Hồng Quân kia. Đồ gì không thể nhét vào miệng, đây không phải cố ý làm nhục
người sao!
Sau khi hai viên cảnh sát có vũ trang kia tỉnh lại, vẻ mật đầy xấu hổ, đi vớ
giày ướt sũng vào, hai người cúi gằm mặt xuống trả lời vấn đề của Đinh Mãnh
Hồng:
Đinh Mãnh Hồng cả giận nói:
Hai cảnh sát có vũ trang kia nhìn nhau, cái người tên là Hồ Hiểu Đông kia ấp
úng nói:
Đinh Mành Hồng xanh mặt nói:
Các cậu thật lợi hại nhi! Lại dám lén dùng hình với nghi phạm... y còn nói
những gì? Các cậu biết y đi đâu không?
Biết...
Hai cánh sát có vũ trang kia tranh nhau nói:
rồi hai tiếng đồng hồ rồi...
Lý Võ Uy chính là ông chủ của công ty Hắc Kim, Hạ Hồng Quân đích xác có lý do
hạ thủ với Lý Võ Uy, ỵ cũng có năng lực đó. Đinh Mãnh Hồng bắt đâu thấy khẩn
truơng, ỵ hạ lệnh cho các cảnh sát có vũ trang đem cái xe cảnh sát lộn nhào
kia đẩy lên. Mình thì quay lại trong xe cảnh sát ven đường, cầm lấy bộ đàm,
báo cáo tình hình mới nhất cho Trưởng phòng Âu Tài Minh.
Âu Tài Minh sau khi nghe xong báo cáo giật minh cả kinh. Y lập tức báo cáo với
Tần Quân Uy. Mấy công nhân mỏ than Thiết Lĩnh đang nói chuyện với Tần Quân Uy
kia nghe nói Hạ Hồng Quân muốn đi giết cả nhà Lý Võ Uy, ánh măt của bọn họ đều
lóe ra tia sáng hung phấn.
Tần Quân Uy cau mày suy tư một lát, y cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng mà nhất
thời không hiểu được. Cuối cùng y quyết định chuẩn bị hai phuong án, phái
nguời đi bảo vệ cả nhà Lý Quốc Uy trước, đồng thời tiếp tục để cho những cảnh
sát có vũ trang kia truy bắt Hạ Hồng Quân.
Đinh Mành Hồng sau khi nhận được mệnh lệnh lập tức ra lệnh cho mọi người quay
lại xe, hai viên cánh sát đen đùi kia tự mình lái về đồn cảnh sát. Những chiếc
xe khác chuân bị quay đầu chạy về phía biệt thự của Lý Võ Uy.
Đỗ Long đưa ra ý kiến khác, nói:
Đinh Mãnh Hồng nhíu mày nói:
mà là dùng kế điệu hổ ly sơn. Y muốn làm lạc hướng sự chú ý của chúng ta, sau
đó thuận lợi chạy trốn.
Đỗ Long nói:
Mọi người đi gấp gáp như vậy, tư liệu của Hạ Hồng Quân gần như bằng không.
Đinh Mãnh Hồng cảm thấy ý kiến của Đồ Long rất có đạo lý, thế là liền cầm lấy
bộ đàm, liên lạc với Âu Tài Minh. Âu Tài Minh nghe xong hai câu liền đem bộ
đàm đưa cho Tần Quân Uy, nói:
Tần Quân Uy nhận lấy bộ đàm, trầm giọng nói:
Đồ Long nói:
Điểm đáng ngờ trong lòng Tần Quân Uy bị Đỗ Long trong phút chốc nói trắng ra,
y bừng tĩnh nói:
Tần Quân Uy buông bộ đàm xuống, nói với những người thợ mỏ trước mặt:
Tất cả mọi người đều lắc đầu, thợ mỏ trẻ tuổi kia nói:
Tẩn Quân Uy sừng sốt, xem ra Hạ Hồng Quân này khó lường thật! Y nếu như
làm được một bọc thuốc nổ, tùy tiện đặt ớ đâu đó bất luận là huyện Võ Khê
hay là thành phố Ngọc Minh, từ trên xuống dưới không biết sẽ có bao nhiêu
người chịu không nồi.
Tẩn Quân Uy lập tức quay đầu nói với Âu Tài Minh: