Người đăng: tuanh.kst@
Tuy chuyện mới diễn ra hơn mười giây nhưng cả quán rượu đã lộn xộn hoàn toàn.
Đỗ Long nhìn mấy tên đội trị an đang kêu gào quằn quại, nói với những người
khác:
- Mấy người đưa Dương Đa Quân đến bệnh viện trước đi. Chỗ này để tôi.
Mọi người biết Đỗ Long rất giỏi đánh đấm mà ô dù lại to. Mấy người không muốn
dính phiền phức nhân cơ hội khiêng Dương Đa Quân đi. Hạ Vũ và Thẩm Băng Thanh
thì ở lại.
Mấy tên đội trị an nằm gục trên đất không đứng dậy. Thực ra bọn họ bị thương
không nặng, nhưng sợ khi đứng dậy lại bị đánh. Đỗ Long cũng chẳng thèm để ý.
Giám đốc khách sạn chạy tới hỏi nguyên do, bị Hạ Vũ giở giọng quan xử lý. Sau
đó không bao lâu một đám người tràn vào khách sạn, có kẻ mặc trang phục cảnh
sát, có người không. Mấy chục người vào khách sạn nhìn đông ngó tây tìm người.
Vừa liếc thấy tình huống bên này, tất cả đều hô hào chạy sang.
Một tên cảnh sát thanh tra cấp ba đến trước mặt họ. Mấy tên đội trị an đang
nằm trên đất thấy vậy liền bật người lên, nói với tên cảnh sát đó:
- Đội trưởng Triệu, cuối cùng anh cũng tới. Nếu anh không đến chắc chúng tôi
sẽ bị mấy thằng nhà quê này đánh chết!
Đội trưởng đội chống tệ nạn thành phố Thụy Bảo Triệu Kiếm Phong nhìn về phía
mấy người Hạ Vũ, quát:
- Mấy anh thật to gan, dám công kích người thi hành công vụ! Bắt hết lại cho
tôi!
Hạ Vũ trình thẻ công tác, giải thích:
- Đội trưởng Triệu, chúng tôi là cảnh sát, chuyện là như thế này…
Triệu Kiếm Phong ngang ngược nói:
- Tôi không cần biết anh là ai. Dám đánh cảnh sát ở thành phố Lỗ Tây đều phải
bắt lại! Ai dám phản kháng sẽ bị qui tội chống lại cảnh sát!
Những người theo Triệu Kiếm Phong đồng loạt đáp ứng. Lúc họ vừa xông lên thì
Đỗ Long đi ra, nói với Triệu Kiếm Phong:
- Đội trưởng Triệu, còn nhớ tiểu đệ Đỗ Long không? Lần trước tiểu đệ còn uống
rượu với đội trưởng Triệu đấy.
Triệu Kiếm Phong nhìn hắn cười khẩy:
- Giờ mới lôi kéo quan hệ thì đã muộn rồi… A, cậu là Đỗ Long?
Triệu Kiếm Phong biến sắc, gã quát to với đám thủ hạ:
- Tất cả dừng lại!
Không gian lập tức trở nên yên lặng. Triệu Kiếm Phong kéo Đỗ Long qua một bên,
nhỏ giọng nói:
- Đỗ lão đệ, sao cậu lại dính vào vụ này?
Đỗ Long nói:
- Người bọn họ định bắt là anh ba của tôi, tôi có thể mặc kệ ư? Đội trưởng
Triệu, có phải anh biết gì đó không? Các anh gióng trống khua chiêng đi bắt
người thế này không thể là vì có người uống rượu gây rối đánh mấy tên đội trị
an chứ?
Triệu Kiếm Phong thở dài:
- Cái gì cũng không qua mắt được lão đệ. Nói thật đây là cấp trên bảo tôi
tới. Anh ba của cậu gây phiền toái không nhỏ, hình như là anh ta cưa được một
người phụ nữ mà anh ta không nên đụng tới… Đỗ lão đệ, chuyện này cậu đừng xen
vào thì hơn.
Đỗ Long bất đắc dĩ nói:
- Việc này muốn mặc kệ cũng không được. Anh Triệu có số điện thoại của cục
trưởng Hàn không? Nếu sớm liên hệ với cục trưởng Hàn có lẽ sẽ không gây ra
chuyện to tát gì.
Triệu Kiếm Phong hơi kinh ngạc. Nhưng lần trước Đỗ Long có thể nhờ cục trưởng
Đổng điều động người giúp hắn tra án, giờ biết cục trưởng Hàn cũng không lạ
gì. Thế nên gã đưa cho Đỗ Long số điện thoại của cục trưởng Hàn.
- Cục trưởng Hàn, tôi là Đỗ Long. Xin lỗi đã quấy rầy ngài.
Sau khi nghe điện thoại, Đỗ Long nói.
Hàn Vĩ Quân rất ngạc nhiên không hiểu sao Đỗ Long lại gọi cho mình, nghĩ thầm
chẳng lẽ tên này đổi ý rồi chăng? Gã hớn hở cười:
- Là Đỗ Long à, cậu tìm tôi có việc gì không?
Đỗ Long nói:
- Cục trưởng Hàn, là thế này, tôi gặp chuyện chuyện phiền phức…
Đỗ Long nói chuyện đã xảy ra. Hàn Vĩ Quân nghe nói ông ta suýt nữa bắt thủ hạ
tương lai của mình thì buồn cười. Nghe xong ngọn người gã ngẫm nghĩ một chút
rồi nói:
- Đỗ Long, cậu đưa điện thoại cho Triệu Kiếm Phong để tôi nói chuyện.
Triệu Kiếm Phong cầm điện thoại liền cười ha hả:
- Cục trưởng, việc này xử lý thế nào đây. Đúng là lũ vào miếu Long Vương.
Hàn Vĩ Quân nói:
Đúng là lũ vào miếu Long Vương… Tiểu Triệu, cậu cho người rút đi, tôi sẽ
giải thích với cục trưởng Hà. Hôm nay cứ như vậy. Cậu nói cho mấy tên bị đánh
là Đỗ Long sắp lên làm đội trưởng đội trị an, bọn họ tự giải quyết cho tốt.
Đỗ Long điều đến làm đội trưởng đội trị an?
Triệu Kiếm Phong vừa hỏi lại một tiếng đã khiến cho mấy tên đội viên đội trị
an xám mặt. Trong lòng họ kêu khổ mãi không thôi, đúng là lấy đá đập chân
mình.
Đỗ Long nheo mắt nhìn sang, bọn họ ngượng ngùng nói với hắn:
- Đội… đội trưởng Đỗ. Thật sự xin lỗi, chúng tôi có mắt như mù, đã đắc tội
anh, mong anh thứ tội.
Đỗ Long rộng lượng nói:
- Được rồi, điều này cũng không thể hoàn toàn trách các anh, ai bảo tôi còn
trẻ chứ? Các anh có sao không? Cần đi kiểm tra vết thương chút không?
Mấy người kia sao còn dám yêu cầu kiểm tra gì gì nữa chứ, mặt xám xịt thầm kêu
xui xẻo rồi trực tiếp rời đi. Triệu Kiếm Phong cười vỗ vai Đỗ Long:
- Cậu được lắm. Lần trước vừa uống rượu xong, không ngờ nhanh như vậy cậu đã
điều tới Lỗ Tây. Tốt rồi, sau này uống rượu lại có thêm một người anh em tốt.
Hôm nay coi như hết, mai dẫn vài người đến tất cả họp mặt, thế nào?
Đỗ Long nói:
- Lần sau đi. Lần sau được điều tới chính thức rồi uống cho thống khoái. Giờ
tôi còn phải chạy suốt đêm về thành phố Thụy Bảo đây này.
Triệu Kiếm Phong thấy vậy đành thôi, mang người rời đi. Mấy người Đỗ Long cũng
ra khỏi quán rượu. Vì hai bên tranh chấp nên khách của quán chạy không ít, hơn
nữa còn làm hỏng nhiều thứ. Quán rượu chỉ có thể tự nhủ thầm quá xui xẻo.
Lúc Đỗ Long và Hạ Vũ chạy tới bệnh viện Trung y thì Dương Đa Quân vẫn còn đang
kiểm tra. Mọi người biết sự tình đã được giải quyết thì yên lòng. Đỗ Long biết
vụ việc vẫn chưa xong, trừ khi Dương Đa Quân từ bỏ quan hệ với con gái vị
Trưởng ban tổ chức kia.
Dương Đa Quân được xét nghiệm không có vấn đề gì. Hạ Vũ quyết định lập tức rời
khỏi thành phố Lỗ Tây để tránh gây thêm phiền toái.
Đỗ Long đưa Dương Đa Quân lên xe, rời đi thành phố Lỗ Tây. Đỗ Long nói:
- Việc tạm thời giải quyết, nhưng vấn đề vẫn còn. Chỉ cần anh tiếp tục quan
hệ với cô nàng kia thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Việc này anh phải
tự cân nhắc xem có đáng tiếp tục hay không.
Dương Đa Quân ủ rũ nói:
- Đã kết thúc. Tiểu Đình vừa gọi điện chia tay tôi rồi.
Đỗ Long im lặng. Thẩm Băng Thanh đang lái xe bỗng nói:
- Sau khi bị đánh cô ấy liền nói chia tay cậu? Chứng tỏ cô ấy vẫn thật lòng
yêu cậu, nếu không cha của cô ấy vẫn sẽ tiếp tục tìm người đánh cậu lần nữa.
Dương Đa Quân lại nảy thêm hi vọng. Đỗ Long thầm than một tiếng, cười với Thẩm
Băng Thanh:
- Không thể ngờ đấy, tình yêu quả nhiên sẽ làm cho người ta trưởng thành hơn.
Cậu cũng thông suốt rồi đấy, không ngờ hiểu được tình yêu rồi. Anh ba, Thẩm
Băng Thanh nói đúng, cô ấy lo anh tiếp tục bị nguy hiểm nên mới quyết tâm chia
tay anh. Anh còn có cơ hội, nhưng khá xa vời, hơn nữa vô cùng mạo hiểm. Anh
phải tự cân nhắc xử lý. Nếu anh quyết định tiếp tục theo đuổi cô ấy, tốt nhất
tạm thời không nên đến Lỗ Tây. Chờ em đến Lỗ Tây làm đội trưởng đội trị an em
sẽ giúp anh tìm biện pháp, như vậy an toàn hơn.
Dương Đa Quân cảm động nói:
- Cảm ơn cậu, Đỗ Long. Có người anh em như cậu thật sự là phúc tám đời của
tôi.