Người đăng: tuanh.kst@
Thẩm Băng Thanh cũng nghĩ rằng cái gối kia không tệ, vì thế liền chọn nó. Sau
khi trả tiền xong liền ôm đồ đi khỏi cửa hàng. Bởi vì cái gối không nhỏ, Thẩm
Băng Thanh một mình ôm nó trông khá buồn cười. Đỗ Long liền giúp cậu ta vác
một cái. Đối với chuyện yêu đương của Thẩm Băng Thanh và Tống Tư Nhạn Đỗ Long
vẫn cảm thấy có chút không tin được. Chuyện này cũng quá truyền kỳ. Đỗ Long ôm
cái gối ôm lông xù, trong lòng nổi lên một ý định đòi Thẩm Băng Thanh chứng
thực. Tuy nhiên việc này nếu như nói trắng ra thì khá là làm tổn thương người
ta. Đỗ Long suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định nhẫn nhịn.
Đỗ Long bọn họ rời khỏi trung tâm thành phố đi về phía bãi đỗ xe. Gần chùa Bồ
đề, đột nhiên thấy phía trước trở nên hỗn loạn. Mọi người không biết đang vây
quanh xem cái gì. Còn có tiếng thét chói tai của phụ nữ truyền đến. Bọn Đỗ
Long ba người cũng hiếu kỳ chen tới phía trước xem. Đỗ Long từ xa nhìn thấy
trên một chiếc cầu, giữa đường xe chạy có một kẻ cầm dao cưỡng ép một người
phụ nữ, khiến đường bị tắc kẹt. Mấy tên cảnh sát chỉ riêng ngăn cản đám người
tò mò tới xem kia cũng đủ bận rồi, làm sao còn có thời gian tới đàm phán với
tên cướp để cứu người chứ.
Thị lực của Đỗ Long vô cùng tốt. Cách đó rất xa đã nhận ra màu lam nhạt quen
thuộc, Đỗ Long nói:
- Không phải trùng hợp như vậy chứ? Người phụ nữ bị cưỡng ép kia chẳng lẽ là
Hàn Ỷ Huyên?
Đỗ Long giơ cao gối ôm lên, chen đi về phía chiếc cầu kia. Bọn Thẩm Băng Thanh
nghe hiểu lời nói của Đỗ Long, cũng đi theo Đỗ Long. Vừa kinh ngạc lại lo lắng
chen đi về phía chiếc cầu kia.
- Chen cái con khỉ à!
Không ít người dọc trên đường trợn trừng mắt với Đỗ Long. Tuy nhiên nhìn tướng
tá của ba người bọn họ, mọi người liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sau khi Đỗ Long đến gần, phát hiện người bị cưỡng ép trên cầu đúng thật Hàn Ỷ
Huyên vừa rồi còn vội vàng bỏ đi. Cô phát thanh viên này tại sao lại xui xẻo
như vậy, đi dạo phố cũng bị cưỡng ép? Chẳng lẽ hành vi của người ái mộ cô ta
đã vượt quá lẽ thường?
Đỗ Long nhìn thấy bên cạnh hiện trường cưỡng ép có người khiêng một chiếc máy
quay chuyên nghiệp, ống kính quay đối diện vào Hàn Ỷ Huyên. Bên cạnh còn có
một người phụ nữ cổ chảy máu đang đối diện với kẻ cưỡng ép vừa khóc vừa kêu.
Lần này thì Đỗ Long đã hiểu rồi. Hàn Ỷ Huyên thật sự là có việc gấp chạy đi
phỏng vấn, sau đó không biết như thế nào lại bị đối tượng phỏng vấn cưỡng
ép...
Đỗ Long hít một hơi rồi vội vàng hét lớn:
- Nhường một chút, mọi người nhường chút nào. Người bị cưỡng ép là bạn gái
của tôi, mọi người để cho tôi đi qua nào!
Trong đám người đông nghịt nghe tiếng hét của Đỗ Long liền tránh ra một lối
nhỏ. Tất cả mọi người đồng tình nhìn Đỗ Long. Sau khi chờ hắn đi qua, trong
nháy mắt lối đi chật hẹp kia lại bị bịt chặt. Bọn Thẩm Băng Thanh chậm một
bước, thế nên không thể chen qua được.
Hàn Ỷ Huyên bị cưỡng ép sắc mặt có chút tái nhợt, tuy nhiên vẫn coi như bình
tĩnh. Cô nghe được tiếng hét của Đỗ Long. Nhìn thấy hắn chen đi tới, Hàn Ỷ
Huyên nhớ tới những chiến tích huy hoàng của Đỗ Long, trong lòng lập tức vui
mừng.
Lời nói của Đỗ Long cũng bị cảnh sát hiện trường nghe được. Cảnh sát nhìn thấy
cái gối ôm hình trái tim Đỗ Long giơ cao, không chút nghi ngờ lời nói của hắn.
Thế nhưng cảnh sát lại chặn đường đi của Đỗ Long, nói:
- Ông anh, xin bình tĩnh một chút. Không thể tới gần hơn. Chúng tôi sẽ xử lý
tốt, cứu bạn gái anh ra.
Đỗ Long dùng gối ôm lớn che khuất tầm mắt của kẻ cưỡng ép. Lôi thẻ công tác
sáng ngời từ trong túi quần ra, nói:
- Tôi cũng là cảnh sát. Tôi có căn cứ chắc chắn chế ngự kẻ cưỡng ép để cứu
bạn gái của tôi ra. Tuy nhiên cần các anh giúp tôi đánh lạc hướng sự chú ý của
gã ta.
Cảnh sát trước mặt Đỗ Long do dự. Đỗ Long đang muốn thúc giục, chỉ nghe Hàn Ỷ
Huyên ở bên kia lớn tiếng kêu lên:
- Anh Long, mau tới cứu tôi!
Cảnh sát ngăn cản Đỗ Long do dự một chút, nói:
- Căn cứ chắc chắn của anh có lớn không? Nếu như xảy ra chuyện thì làm thế
nào?
Đỗ Long nói:
- Tôi có mười phần nắm chắc. Nếu như xảy ra chuyện, tôi hoàn toàn chịu trách
nhiệm.
Cảnh sát kia nói:
- Vậy được rồi, anh đi qua đi...
Anh ta làm bộ như không ngăn được Đỗ Long, bị hắn chen lấn đi qua.
Đỗ Long đi nhanh tới trước mặt kẻ cưỡng ép kia, căng thẳng nói với gã ta:
- Đại ca, có chuyện gì từ từ nói. Dù thế nào cũng đừng làm thương bạn gái của
tôi. Anh muốn tiền chứ gì? Nói một con số đi, tôi lập tức đi lấy cho anh ngay.
Cưỡng ép Hàn Ỷ Huyên chính là một gã đàn ông chừng bốn mươi, gã ta giận dữ
hét:
- Mày cút ngay, chuyện không liên quan tới mày. Ai muốn tiền của mày hả. Tao
giống hạng người vì tiền mà làm chuyện xấu ư?
Đỗ Long hỏi:
- Đại ca, vậy anh muốn cái gì? Anh không cần tiền tại sao phải cưỡng ép bạn
gái của tôi chứ? Mau thả cô ấy ra. Thừa dịp chưa xảy ra chuyện gì, chúng tôi
sẽ không kiện anh.
Kẻ cưỡng ép kia tức giận nói:
- Bố mày không muốn sống nữa. Muốn tìm người phụ nữ làm đệm lưng. Mày cái gì
cũng đừng nói nữa. Chú em, nhận được tiếng đại ca từ chú... Anh rất xin lỗi,
kiếp sau anh sẽ báo đáp chú…
Đỗ Long quát:
- Đủ rồi! Anh có phải là đàn ông không hả, chịu nhiều uất ức ư? Ở trên đường
phố này muốn sống muốn chết sao? Anh có biết là tôi còn cảm thấy xấu hổ thay
anh không. Có phải vợ anh đã đối xử với anh không tốt? Vậy anh hãy quay về dạy
dỗ vợ của anh đi. Anh cưỡng ép bạn gái tôi thì để làm cái gì!
Vị đại ca kia bị Đỗ Long gào thét đến sửng sốt. Lúc này cảnh sát kia ở sau
lưng hắn đột nhiên hét lớn:
- Nhảy sông tự vẫn rồi. Cô gái kia nhảy xuống sông rồi! Mau cứu người!
Mọi người kinh ngạc nhao nhao quay đầu nhìn sang. Gã đàn ông cưỡng ép Hàn Ỷ
Huyên cũng ngẩn người, vội vàng quay đầu nhìn về phía người phụ nữ kia. Người
phụ nữ kia rõ ràng lúc nãy vẫn còn ngồi dưới đất khóc lóc mà. Gã đàn ông kia
sửng sốt, vội vàng quay đầu lại. Trước mắt bị một mảng bóng đen lớn rất nhanh
bay tới che lấp. Gã ta không chút nghĩ ngợi giơ tay lên chắn. Xoẹt một tiếng,
dao găm trong tay không chút lực cản đâm trúng bóng đen kia. Thời điểm gã ta
phát hiện ra bóng đen kia thật ra là cái gối ôm lớn trong tay Đỗ Long, thì một
bàn tay đột nhiên vươn ra từ phía sau cái gối ôm kia, vững vàng bắt được cánh
tay đang cầm dao của gã ta.
Chiếc gối ôm bị Đỗ Long quăng ra, một chưởng cắt lên cổ tay của gã đàn ông.
Người kia ôi một tiếng, dao găm rớt xuống. Đỗ Long ngay sau đó kéo cánh tay gã
ta đang xiết chặt cổ Hàn Ỷ Huyên ra. Hàn Ỷ Huyên lập tức giãy ra. Hai tên cảnh
sát sớm đã vận sức chờ phát động liền nhào lên, cùng với Đỗ Long xoay cánh tay
của gã đàn ông kia đè xuống đất khống chế lại.
Bốn phía vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt. Rất nhiều người lớn
tiếng hô vậy mới tốt chứ. Đỗ Long đứng lên phất tay về phía mọi người,
nói:
- Được rồi, chẳng có gì đáng xem cả. Mọi người giải tán đi, đừng chặn ở đây
gây ách tắc giao thông.
Quả nhiên, chẳng có trò gì hay đáng xem. Những người vây quanh xem đều rời
khỏi. Giao thông chật như nên cối lập tức trở nên dãn ra.
Bọn Thẩm Băng Thanh cũng chen đến trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long cầm cái gối ôm bị
đâm thủng một lỗ nói với Thẩm Băng Thanh:
- Thật ngại quá, bị đâm rách rồi. Lát nữa tôi sẽ mua cái mới đền cậu.
Thẩm Băng Thanh nhìn ngó, nói:
- Không cần đâu, rách thì rách. Quay về tôi khâu một chút là được. Nếu như Tư
Nhạn biết cái gối ôm này đã cứu người, cô ấy nhất định sẽ càng thích hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Vậy thì cậu giữ đi. Phát thanh viên Hàn, cô không sao chứ?
Hàn Ỷ Huyên đã lấy lại được bình tĩnh, cô đi tới nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, cảm ơn anh đã cứu tôi. Vừa rồi thực sự dọa chết tôi rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Không có gì, đó là công việc của tôi. Cô sao lại thế này hả? Mấy phút trước
còn nói chuyện với tôi, mấy phút sau lại bị người ta cưỡng ép rồi?