Tôi Sẽ Chịu Trách Nhiệm


Người đăng: tuanh.kst@

-Tiểu Phượng, cô thật đẹp.. Nhã Hân và Thụy Trân đều không thể so sánh với cô được...
Đỗ Long khen ngợi nói, lời này khiến Đường Lệ Phượng rất vui vẻ, nhưng lời nói
ngay sau đó lại làm cô vừa thẹn vừa tức giận, Đỗ Long nói:
-Ngực to, mông săn chắc, gò đất nhỏ đầy đặn, lấy kinh nghiệm của tôi ra phán đoán...những điều này thể hiện dục vọng khá mạnh, tiểu Phượng, thương cô đã chịu đựng nhiều năm như vậy, hãy để tôi giúp cô phóng thích dục vọng bị giam cầm trong lòng cô đi...

đọc truyện mới nhất ở t-r u y e n y y . c o m

Đường Lệ Phượng xấu hổ và giận dữ nhấc chân đá về phía Đỗ Long, nhưng lại bị
Đỗ Long bắt lấy mắt cá chân. Trước tiên Đỗ Long hôn vào lòng bàn chân cô, ngay
khi Đường Lệ Phượng cảm thấy ngứa ngáy muốn rút chân ra, Đỗ Long bỗng nhiên
tách hai chân cô ra, sau đó cơ thể hắn liền cúi xuống phía dưới. Đường Lệ
Phượng ra sức ngăn cản, nhưng cơ bản là không thể ngăn cản được sự xâm lược
của Đỗ Long. Bàn tay nhỏ bé của cô nhanh chóng bị Đỗ Long dễ dàng bắt lấy rồi
đưa lên đỉnh đầu, hai chân tuyết trắng của cô ra sức mà đá, đập vào eo, lưng
Đỗ Long. Nhưng Đỗ Long căn bản là không để ý, một cặp chân dài bỗng nhiên nhảy
múa trong không trung...
Dưới sự chống cự của Đường Lệ Phượng, Đỗ Long vẫn thuận lợi tiến vào cơ thể
cô, trong nháy mắt, Đường Lệ Phượng phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó mặt của
cô nghiêng về một phía, đồng thời cũng từ bỏ việc chống cự.
Đỗ Long hôn hai má nàng, hôn đi nước mắt đang tràn ra. Đỗ Long không nói gì,
lúc này có nói gì cũng đều vô dụng, hắn sử dụng cả tay và miệng, vuốt ve và
hôn cơ thể Đường Lệ Phượng.
Cơ thể Đường Lệ Phượng lại phản bội cô, dưới sự đưa đẩy, âu yếu ngọt ngào của
Đỗ Long, cô bắt đầu đáp lại, khi dục vọng đến đỉnh, Đường Lệ Phượng dường như
quên đi tất cả mà ôm chặt, quấn lấy Đỗ Long, điều này không có gì khác biệt so
với những người phụ nữ khác.
Khi Đường Lệ Phượng dần dần hồi phục lại sau tiết thân, phát hiện mình đang
nằm trong lồng ngực Đỗ Long, mà vật xấu xa kia của hắn rõ ràng là vẫn còn
trong cơ thể cô, không có chút dấu hiệu nào cho thấy kết thúc việc đó.
-Tên vô lại này!
Đường Lệ Phượng hung hăng cắn lên vai Đỗ Long.
Đỗ Long da dày thịt thô, căn bản không có để ý, hắn cười hì hì nói:
-Cắn đi, chỉ cần khiến cô hết giận, cô muốn cắn nơi đó của tôi cũng được.
Đường Lệ Phượng nhớ lại đêm cô bị ép ngậm lấy vật xấu xí đó, không kìm nổi nên
vừa xấu hổ vừa tức giận tát Đỗ Long một cái.
Nếu một cái tát mà có thể làm cô ấy hết giận thì Đỗ Long cũng không để ý đến
cái tát ấy. Vấn đề là nếu đánh rồi mà vẫn không hết giận thì sẽ lỗ lớn, cho
nên Đỗ Long bắt lấy hai tay nàng, đưa lên mặt hôn một cái mới buông ra. Đường
Lệ Phượng lần nữa bị hắn đùa giỡn, trong lòng cảm thấy rất ủy khuất và vô lực,
cô không kìm nổi dựa vào vai Đỗ Long bật khóc.
Đỗ Long trấn an nói:
-Đừng khóc, tôi sẽ chịu trách nhiệm...
Lời nói này càng làm Đường Lệ Phượng đau buồn hơn, cô khóc thét lên. Đỗ Long
dùng cách của hắn chậm rãi an ủi cô. Đường Lệ Phượng khóc một trận nhưng phát
hiện Đỗ Long chỉ lo sờ soạng trên người cô, ăn no đậu hũ của cô. Cơ thể Đường
Lệ Phượng cũng bị tay của hắn làm cho nóng lên, muốn khóc cũng không khóc nổi.
-Vô Lại!
Đường Lệ Phượng dựa vào vai Đỗ Long, phẫn uất uy hiếp nói:
-Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.
Đỗ Long cười nói:
-Vậy cô nói cho tôi biết cô dự định không buông tha tôi như thế nào? Đi tố cáo tôi cưỡng gian hay tìm một cái cớ để bắt tôi lại? Hay là...dùng sự dịu dàng của cô để trói buộc tôi cả đời?
-Anh đừng nằm mơ!
Đường Lệ Phượng oán hận nói, nghĩ tới nghĩ lui không ngờ lại không nghĩ ra
cách để đối phó với tên vô lại trước mặt này, Đường Lệ Phượng đau buồn lại òa
khóc lên.
Đỗ Long nói:
-Khóc không phải là cách, thời gian của chúng ta cũng không nhiều, trước tám giờ phải về đến suối nước nóng. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, nói đi, cô muốn thế nào thì mới tha lỗi cho tôi?
Trong lòng Đường Lệ Phượng cả kinh, sự thật làm cho cô nhanh chóng tỉnh táo
lại, chỉ sau một lúc Đường Lệ Phượng đã đưa ra quyết định, cô thu lại tâm
tình, lạnh lùng nhìn Đỗ Long nói:
-Tổng tài sản của anh có bao nhiêu?
Đỗ Long cười nói:
-Sao cơ? Bắt đầu tra tài sản của tôi rồi sao? Muốn gả cho tôi sao? Đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi mà...tài sản của tôi nhiều cũng không nhiều, ít cũng không ít, mười đến trăm triệu thì hẳn là có.
Đường Lệ Phượng lạnh lùng nói:
-Cũng không ít, anh bỏ một tỷ ra đầu tư xây dựng Thành phố Thụy Bảo, đồng thời cũng bỏ ra mười triệu quyên góp, đây là điều thứ nhất.
Đỗ Long cười nói:
-Vì cô mà quyên góp mười triệu một lần nữa cũng không thành vấn đề. Có điều 1 tỷ không phải nói lấy là có thể lấy được. Số tiền mà Lâm Nhã Hân đầu tư cho xã Mãnh Tú có một nửa là của tôi, điều đầu tiên này có thể suy xét lại một chút không?
Đường Lệ Phượng suy nghĩ một chút, nói:
-Được thôi, điều thứ hai, sau này đừng gặp tôi nữa!
Đỗ Long hếch eo, vật kia của hắn ở trong cơ thể Đường Lệ Phượng khuấy động một
hồi, Đỗ Long cười nói:
-Điều này không thể đồng ý với cô được, tôi thực sự rất thích cô, hận một nỗi không thể bất cứ lúc nào cũng này nọ cùng cô được, làm sao có thể đáp ứng được điều kiện này của cô? Tiểu Phượng, đừng lừa gạt mình nữa, cô muốn ở bên cạnh tôi!
Đường Lệ Phượng nghiến răng nghiến lợi nói:
-Nói bậy! Tôi hận không thể làm thịt anh!
Đỗ Long cười cười, nói:
-Xem ra nói lý lẽ với cô chỉ phí công thôi, nếu cô không có ý kiến gì tốt hơn, vậy thì để tôi quyết định, tạm thời sẽ không công khai quan hệ của chúng ta. Nhưng chỉ cần tôi nhớ cô, cô nhất định phải nghĩ cách đi theo tôi, nếu không tôi sẽ đến văn phòng hoặc nhà riêng để tìm cô, nếu như vì thế mà quan hệ của chúng ta bị lộ thì cô cũng đừng trách tôi.
Đường Lệ Phượng xấu hổ và giận dữ kêu lên:
-Anh đừng hoang tưởng!
Đỗ Long nhéo cô một cái, cười nói:
-Cô không tin thì có thể thử xem, thời gian cũng không còn nhiều, tôi phải mặc quần áo xuống núi rồi, cô có thể lựa chọn ở lại đây đợi đội cứu viện, cũng có thể mặc quần áo chỉnh tề mang theo nụ cười cùng tôi xuống núi.
Đường Lệ Phượng còn có thể lựa chọn sao? Khi Đỗ Long rời khỏi cơ thể cô bắt
đầu mặc quần áo, vật kia của hắn còn ngang nhiên đứng thẳng, dường như là
hướng về phía Đường Lệ Phượng để tuyên bố chủ quyền của mình.
Đường Lệ Phượng chỉ có thể cắn răng đứng lên mặc quần áo cùng Đỗ Long. Cô
không thể ở lại chỗ này một mình được, bằng không đội cứu viện còn chưa tới cô
chỉ sợ mình đã bị rắn độc hay lợn rừng tập kích rồi.
Quần áo bày trên mặt đấy bị hai người ép tới dúm dó, chỉ sợ đến lúc không biết
phải giải thích thế nào, Đường Lệ Phượng không chịu nổi, hung hăng trừng mắt
nhìn Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
-Nếu có người hỏi thì nói là bị ngã khi leo núi nên quần áo mới nhăn nhúm như vậy, được rồi, không ai chú ý đến mấy việc này đâu, chân cô sao rồi? Có đi được không?
Đường Lệ Phượng khẽ nhíu mày, chân của cô còn có chút đau, đi chỗ bằng phẳng
không thành vấn đề, xuống núi chỉ sợ hơi khó khăn. Đỗ Long liếc thấy vẻ mặt
khó xử của cô, nói:
-Đừng nghĩ nữa, tôi cõng cô xuống núi.
Đường Lệ Phượng không còn cách nào đành phải leo lên lưng Đỗ Long mà không nói
một tiếng nào. Một tay Đỗ Long nhấc đao, một tay đưa ra phía sau giữ lấy mông
Đường Lệ Phượng, lần này cô lại không tỏ vẻ phản đối nữa.
Thời gian quả thật không còn nhiều nữa, Đỗ Long liền sải bước nhanh về phía
chân núi. Đường Lệ Phượng chỉ thấy bên tai gió thổi vù vù, chợt có lá cây cào
trên mặt nên có chút đau, cô đành dán mặt lên lưng Đỗ Long, cảm nhận hắn ở bên
cạnh, cảm nhận mạch đập mạnh mẽ của hắn. Trong lòng Đường Lệ Phượng đột nhiên
đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, đây là người đàn ông mạnh mẽ, vì sao hắn lại
thích ức hiếp cô?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #693