Cục Cảnh Sát Thiên Vị


Người đăng: tuanh.kst@

Trưởng phòng Công an huyện Võ Khê Âu Tài Minh trên trán toát ra một lớp mồ hôi
nóng, y ấp a ấp úng đáp:


  • Cái này.... lúc ấy tôi không có mặt, người phía dưới nói.... người quá
    nhiều, quá hỗn loạn, không nhìn thấy rõ rốt cuộc là ai đánh người, chúng tôi
    vẫn đang phỏng vấn điều tra.... côn đồ của mỏ than Thiết Lĩnh lại bắt được
    mười mấy người...

Mã Quang Minh nặng nề hừ một tiếng, nói:


  • Anh thật biết thiên vị nhỉ! Bây giờ tôi tuyên bố! Trong thời gian tổ điều
    lưu lại huyện Võ Khê, do cục Công an thành phố Ngọc Minh Phó bí thư Đảng ủy,
    Phó cục trưởng Tần Quân Uy tạm thay tất cả chức vụ của anh.

Âu Tài Minh suy sụp tê liệt ngã xuống ghế, y biết sinh mệnh chính trị của y sợ
rằng tới đây là chấm dứt rồi, mất quan miễn chức là tránh không được, làm
không tốt còn có họa vào tù nữa. Nghĩ đến những gì mình làm những năm gần đây,
chân của Âu Minh Tài đều run lên, y nhớ lại một câu nói: “ Ở hiền gặp lành, ác
giả ác báo, không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.”

Mã Quang Minh tiếp tục nói:


  • Trong thời gian tổ điều tra lưu lại, do tôi tạm thay công việc của Bí thư
    huyện ủy huyện Võ Khê, do Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Lưu Minh Khánh
    tạm thay chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Võ Khê, do Bí thư Đảng ủy Công an
    thành phố Hạ Quốc Khánh tạm thay chức Bí thư Đảng ủy Công an huyện Võ Khê...

Mỗi một câu của Mã Quang Minh đều mạnh mẽ ngân vang, chỉ nghe thấy các lãnh
đạo huyện Võ Khê ở đây rung động không thôi.

Ai cũng không ngờ tới. Mã Quang Minh bình thường phong cách có phần nho nhã
không ngờ ra tay lại tàn nhẫn như vậy. Vừa mới tới liền đem thực quyền nắm
trong tay của mấy vị lão đại huyện Võ Khê ném ra một bên. Thời cơ ra tay nắm
rõ tới mức vô cùng chuẩn xác, khiến người ta không thể nghi ngờ. Nếu không
chính là tự chuốc lấy nhục rồi.

Mã Quang Minh thấy không có người phản đối, trong lòng cũng thở phảo một hơi.
Một bước khó khăn nhất sau tiếng chửi thối lắm kia của Đỗ Long lại đi được cực
kỳ thuận lợi. Y không khỏi thầm khen mình vì lúc đó quyết định dẫn theo Đỗ
Long tới.

Mã Quang Minh bắt đầu phân công nhiệm vụ, phải bắt tên côn đồ đánh bị thương
người, tất cả hung khí và súng ống đều phải thu lại. Người chết và người bị
thương cùng với người nhà cần phải xác thực bố trí ổn thỏa và động viên. Tranh
cãi giữa các mỏ than cũng cần phải nhanh chóng giải quyết. Mã Quang Minh phải
dùng mọi biện pháp nhanh như chớp đem giải quyết dứt điểm hai vụ ẩu đả giữa mỏ
than và tập đoàn.


  • Đỗ Long


  • Lúc Mã Quang Minh phân công nhiệm vụ đột nhiên gọi tên của Đỗ Long, Đỗ Long
    sửng sốt, vội đứng lên nói:


  • Chú Mã, chú gọi cháu, cháu không cẩn thận đang ngủ...


Mã Quang Minh trong nháy mắt quên đi cống hiến vừa rồi của Đỗ Long, thật muốn
đạp hắn một cước bay vào mỏ than chôn đi cho rồi. Mã Quang Minh hừ một tiếng,
nói:


  • Tên khốn không tiền đồ. Đỗ Long, thời gian này cháu theo Phó cục trưởng Tần
    đi, hết lòng cố gắng, đừng làm mất mặt chú.

Đỗ Long lớn tiếng đáp:


  • Vâng.

Hắn cảm thấy người trong cả phòng hội nghị đều nhìn hắn với con mắt khác, có
chút cảm giác đạt được gian kế.

Mã Quang Minh nói:


  • Cuộc hội ý thì họp đến đây, mọi người không có ý kiến và kiến nghị gì thì
    giải tán, phân công nhau hành động đi, nhớ duy trì thông tin thông suốt. Ở
    thời khắc mấu chốt nếu không tìm được ai, đừng trách tôi miễn chức người ấy
    ngay tại chỗ! Giải tán!

Lời nói của Mã Quang Minh khiến mọi người rùng mình trong lòng. Sau khi tan
họp Mã Quang Minh lập tức đi đến bệnh viện an ủi hỏi thăm quần chúng bị thương
cùng với người nhà của những người chết. Tần Quân Uy dẫn người đi tới phân cục
Công an huyện Võ Khê trước, mười mấy công nhân của mỏ than Thiết Lĩnh bị giam
giữ ở đây.

Trưởng phòng Công an huyện Võ Khê Âu Tài Minh giới thiệu những người công nhân
mỏ than Thiết Lĩnh bị bắt với Tần Quân Uy, nói:


  • Bọn họ đều là côn đồ cầm súng, đặc biệt là một người tên là Hạ Hồng Quân,
    là quân nhân chuyên nghiệp. Một mình hắn nổ súng giết một người, đả thương hơn
    mười người.

Tần Quân Uy hỏi ngược lại:


  • Anh không phải không có mặt sao? Sao lại biết rõ ràng như vậy?

Âu Tài Minh đáp:


  • Là quần chúng ở hiện trường tố cáo.

Âu Tài Minh nói:


  • Ừ, anh chờ một chút rồi đem gọi những quần chúng ở hiện trường đó tới xác
    nhận một chút, thuận tiện tôi muốn hỏi bọn họ điểm qua tình hình ở hiện trường
    lúc đó.

Âu Tài Minh âm thầm kêu khổ trong lòng, lại chỉ có thể gật đầu đáp lại. May mà
tên Hạ Hồng Quân lúc đó đích xác là liên tiếp làm thương hơn mười người, lúc
này mới ngăn được đám nhân mã công ty Hắc Kim ở bên ngoài bao vây tiêu diệt
công nhân thợ mỏ mỏ than Thiết Lĩnh. Điều này thì không sợ có người điều tra.

Đi tới phân cục Công an huyện Võ Khê, trong phòng giam đơn giản giam giữ hơn
mười thợ mỏ mình mặc đồng phục mỏ than Thiết Lĩnh. Một công an nhân dân dùng
côn cảnh sát nhìn qua song sắt nói:


  • Các anh đứng lên cho tôi, xếp thành một hàng chỉnh tề, lãnh đạo thành phố
    tới thăm các anh.

Những thợ mỏ này tinh thần ủ rũ, trên mặt, trên tay hoặc nhiều hoặc ít đều có
vết thương, vết máu. Cho dù lãnh đạo thành phố đến rồi, bọn họ cũng chỉ liếc
mắt một cái, yên lặng đứng dậy, xếp thành một hàng, phản đối không lời.

Tần Quân Uy quát hỏi:


  • Ai là Hạ Hồng Quân? Đứng ra cho tôi.

Trong phòng giam không có người trả lời, người cảnh sát nhân dân kia nói:


  • Hạ Hồng Quân là một tử tù, hắn đã bị đưa đi phòng tạm giam rồi.

Tần Quân Uy cả giận nói:


  • Ai cho anh biết hắn là một tử tù? Ừ! Âu Minh Tài, lập tức tìm Hạ Hồng Quân
    về đây cho tôi! Trong vòng một tiếng đồng hồ không nhìn thấy hắn tôi sẽ chỉ
    hỏi mình anh.

Âu Tài Minh uất ức đầy bụng quay người đi gọi một cuộc điện thoại, một lúc lâu
sau y lo lắng bất an trở về, nói:


  • Phòng tạm giam bên đó nói người vẫn chưa đưa tới, gọi điện thoại cho tiểu
    Cung bọn họ lại đều nhận được thông báo là không nằm trong vùng dịch vụ. Có lẽ
    là tín hiệu không tốt, đợi một chút lại gọi điên thoại cho bọn họ.

Tần Quân Uy sải bước tới trước cửa phòng giam, quát:


  • Mở ra!

Cảnh sát nhân dân kia mở cửa nhà lao, Tần Quân Uy đi vào trong. Y đi vòng một
vòng quanh những người thợ mỏ đứng thành một hàng đó. Lúc mà một lần nữa quay
trở lại trước mặt bọn họ, Tần Quân Uy nói:


  • Tôi là Tần Quân Uy, là Phó cục trưởng cục Công An thành phố Ngọc Minh, cũng
    là thành viên của tổ điều tra lần này đi theo Chủ tịch thành phố Mã thành phố
    Ngọc Minh đi xuống huyện Võ Khê. Nhiệm vụ của chúng tôi chính là điều tra
    triệt để rõ ràng chân tướng của hai vụ ẩu đả, cho nhân dân một bầu trời sáng
    sủa. Bây giờ cơ hội đã ở trước mắt, nếu như các anh không chịu nói gì. Vậy tôi
    đành phải cho rằng các anh có sự hổ thẹn ở trong lòng, không có lời nào để nói
    rồi!

Lời Tần Quân Uy vừa dứt, một công nhân khá trẻ ngóc đầu lên nói:


  • Là ai nói! Chúng tôi là oan uổng! Chúng tôi chỉ là tự vệ đánh trả! Người
    của chúng tôi chết hai, bị thương hơn một trăm, bọn họ mới chết một, bị thương
    hơn mười người. Hơn nữa người chết kia chính là mất máu nhiều mà chết. Cục
    Công an và người của Hắc Kim là một phe, không hỏi xanh đỏ đen trắng liền đem
    bắt chúng tôi. Căn bản là không hỏi qua chúng tôi, liền nhận định chúng tôi là
    hung thủ, là côn đồ! Ngài nói ngài là lãnh đạo của cục Công an thành phố, vậy
    ngài hãy cho chúng tôi một lí do, người đánh chết đánh thương công nhân của mỏ
    than Thiết Lĩnh chúng tôi tại sao không bắt lại? Ngài cùng với bọn họ còn
    không phải một phe!

Nghe được chất vấn của người công nhân trẻ tuổi này, Tần Quân Uy không giận mà
ngược lại cười, y nói:


  • Rất tốt, cuối cùng có người chịu nói rồi. Âu Tài Minh, đi mua hai mươi phần
    thức ăn nhanh cộng thêm hai mươi hộp sữa về đây. Bọn họ đã một ngày không ăn
    cái gì rồi?


  • Là gần một ngày một đêm không ăn thứ gì, còn ăn rất nhiều khổ cực.


Thợ mỏ trẻ tuổi kia nói nhấn mạnh.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #69