Người đăng: tuanh.kst@
Ở bề ngoài thấy Lý Thụy Trân gần đây rất xui xẻo.Chuyện bị bắt cóc không nói
đến, rất nhiều người cũng nghi ngờ cô bị trói cường bạo, chỉ là đều không nói
ra mà thôi. Nhưng hiện giờ cô dường như đã quên hết tất cả đau khổ, chơi rất
vui vẻ, tập trung tinh thần.
Đường Lệ Phượng lại ngược lại, ở bề ngoài cô vô cùng điềm tĩnh, nhưng thực ra
lại chẳng khác gì Lý Thụy Trân. Cho nên cô không kìm nổi so sánh mình với Lý
Thụy Trân. Vì sao Lý Thụy Trân có thể quên đau khổ nhanh như vậy? Mà cô vẫn
còn tiếp tục chịu đủ mọi tra tấn?
Lời nói ngày đó của Tô Linh Vân đột nhiên hiện ra trong đầu Đường Lệ Phượng.
Có lẽ Chu Dịch Thăng này chính là kẻ khiến Đường Lệ Phượng hận thấu xương,
nhưng lại khiến Lý Thụy Trân quên hết đau khổ nhặt nhạnh niềm vui?
Ý nghĩ này một khi nổi lên, sẽ không thể gạt đi. Đường Lệ Phượng bắt đầu nghĩ
ngợi lung tung, tình cảnh bị kẻ bịt mặt yêu thương đêm hôm đó đột nhiên lại
hiện lên trước mắt.
Đó là người đàn ông duy nhất của cô... Đêm hôm đó y mang đến cho cô cũng không
hoàn toàn là đau khổ... Chu Dịch Thăng cũng đúng là một người đàn ông hấp
dẫn,...Y đúng là kẻ bịt mặt kia sao?
Đường Lệ rối bời thầm nghĩ:
Bí thư Đường, chị đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?
Tô Linh Vân hỏi.
Đường Lệ Phượng đột nhiên giật mình tỉnh lại, cô nói:
Lý Thụy Trân cười nói:
Đường Lệ Phượng cười nói:
Không bao lâu từ đống lửa bên kia liền truyền đến hương vị thơm ngào ngạt.
Trần Dật Lộ trước tiên không kìm nổi bò lên bờ, sau đó liền cầm một đĩa cánh
gà nướng lại cho mọi người. Từ màu sắc và mùi vị có thể nhìn ra kỹ thuật nướng
đồ của Đường Lệ Phượng rất có tiêu chuẩn. Sau khi mọi người nếm thì càng khen
ngợi không dứt miệng.
Mọi người không nỡ để một mình Đường Lệ Phượng chuẩn bị đồ ăn cho mình, nên
đều lục tục lên bờ. Riêng Đỗ Long vẫn ngâm mình trong nước, không hề ngượng
ngùng ăn mỹ vị mà Trần Dật Lộ đưa tới.
Đường Lệ Phượng tình cờ liếc mắt một cái về phía hồ, trong lòng tức giận thầm
nghĩ. Không cẩn thận đột nhiên Đỗ Long cũng nhìn lại. Ánh mắt hai người nhìn
nhau, khóe miệng Đỗ Long hơi nhếch nhìn lên. Đường Lệ Phượng hoảng hốt, miếng
thịt bò trong tay không cẩn thận rơi xuống đống lửa.
Sau khi mọi người ăn no lại tiếp tục xuống nước ngâm người. Tuy nhiên lúc này
Đỗ Long lại không xuống. Hắn ngồi cạnh đống lửa, lặng yên ném củi khô vào
trong đống lửa. Đường Lệ Phượng cũng đang ngồi cạnh đống lửa. Yên tĩnh một
lúc, cô hỏi:
Đỗ Long nói:
Lại yên lặng một hồi lâu, Đường Lệ Phượng nhìn đống lửa nói:
Đỗ Long ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói:
Đường Lệ Phượng lại trầm mặc xuống. Đỗ Long nói:
Đường Lệ Phượng cúi đầu, hai tay nắm chặt. Một hồi lâu cô mới lên tiếng:
Lúc này đến lượt Đỗ Long trầm mặc. Một lát sau hắn đứng lên, nói:
Đường Lệ Phượng nhìn bóng lưng của Đỗ Long, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Lời
nói của Chu Dịch Thăng lập lờ nước đôi, vừa để cho cô không nắm được thóp, lại
để cho cô có chút hoài nghi. Sáng sớm mai có nên một mình đi cùng y hay không?
Lòng Đường Lệ Phượng rối bời, vừa muốn vạch trần chân tướng, nhưng lại có chút
sợ hãi...
Ở đằng xa Lý Thụy Trân hướng về phía Đỗ Long nghênh đón. Sau khi như tia chớp
hôn Đỗ Long một cái, hai người lần lượt trốn vào rừng sâu. Hai người này lại
có thể không để ý bên cạnh có người nhiều như vậy, liền đi vào rừng cây làm
chuyện đó...
Đường Lệ Phượng trong lòng hung hăng mắng. Nhưng sau khi mắng xong, trong lòng
cực kỳ mất mát. Dường như trong sâu thẳm tâm hồn rất khao khát người đi theo
Chu Dịch Thăng tiến vào rừng sâu chính là mình...
Đêm nay Đường Lệ Phượng lại mất ngủ. Cô luôn luôn nhiều lần suy nghĩ, mình có
nên đi hay không? Chu Dịch Thăng rất có khả năng chính là kẻ bịt mặt kia,
nhưng khả năng cũng chỉ là tám mươi phần trăm. Nếu như không chứng minh điểm
này Đường Lệ Phượng thật sự có chút không cam tâm. Nhưng cứ coi như chứng minh
rồi thì có thể làm gì chứ? Một mình đi theo người nguy hiểm như vậy ra ngoài,
đó là việc cực kỳ nguy hiểm. Ở trong rừng sâu cách xa 100m, nếu xảy ra chuyện
gì dù có la rách cổ họng cũng không có người đến cứu cô.
Dưới tình trạng lăn lộn khó ngủ trải qua một đêm, bên ngoài lều đột nhiên
truyền đến tiếng ho khan của Chu Dịch Thăng. Lòng Đường Lệ Phượng chợt co lại,
toàn thân đều trở nên căng thẳng. Chỉ nghe Chu Dịch Thăng ở bên ngoài lại ho
hai tiếng, thấy không động tĩnh gì, Chu Dịch Thăng nói:
Nói xong, tiếng bước chân dần dần đi xa. Đường Lệ Phượng đột nhiên cảm thấy
miệng đắng lưỡi khô, cô rất nhanh cầm lấy di động, vén mành lều rồi đuổi theo
Đỗ Long.
Ánh sáng của đống lửa khó có thể chiếu xa. Bóng dáng Đỗ Long trong chốc lát
vẫn chưa bị hút vào trong bóng tối. Ánh mắt Đường Lệ Phượng đảo qua bên cạnh
đống lửa, cô không phát hiện có người gác đêm. Đường Lệ Phượng không kịp nghĩ
nhiều, cô bước nhanh đuổi theo Đỗ Long. Khi đợi cô vẫn chưa hút vào trong bóng
tối, trước mắt lại không thấy bóng dáng của Chu Dịch Thăng. Đường Lệ Phượng
không khỏi lo lắng kêu lên:
Ở phía trước khoảng 30m có một chiếc đèn pin chiếu lại, Đỗ Long nói:
Đường Lệ Phượng vừa rồi ở trong lều nghĩ rằng trời sắp sáng rồi, hơn nữa đi
vội vàng nên cũng không cầm theo đèn pin. Ai biết được bên ngoài vào thời điểm
trước sáng sớm là lúc tối nhất. Hơn nữa trong rừng cây lại càng tối đến mức
giơ tay không thấy năm ngón.
Đường Lệ Phượng nói:
Đỗ Long nói:
Được rồi, đợi cô quay lại thì người gác đêm cũng quay lại rồi. Đi thôi,
trời sắp sáng rồi, một cái đèn pin cũng đủ rồi.
Chúng ta đi đâu để xem mặt trời mọc?
Đường Lệ Phượng hỏi.
Đỗ Long nói:
Đường Lệ Phượng ah một tiếng. Đi theo Đỗ Long được hai bước, đột nhiên quay
đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy sau lưng là một mảng hắc ám. Doanh trại của
bọn họ nhìn đã không thấy chút bóng dáng.
Đường Lệ Phượng trong lòng sợ hãi:
Đỗ Long đưa đèn pin cho Đường Lệ Phượng, nói:
Đường Lệ Phượng có chút hối hận rồi, nhưng lại lo lắng nếu như mình đề xuất
quay trở lại thì Chu Dịch Thăng sẽ có phản ứng gì? Cứ như vậy thấp thỏm theo
sát Đỗ Long đi được một hồi. Chỉ thấy Đỗ Long đột nhiên dừng lại, hạ giọng nói
nói: