Người đăng: tuanh.kst@
Thể lực của Lý Thụy Trân tốt hơn Bạch Nhạc Tiên nhiều. Cô và Đỗ Long chiến đấu
kịch liệt trên giường không biết bao nhiêu hiệp, cho đến khi bên ngoài sớm đêm
dài vắng lặng, hai người mới ôm nhau tiến vào phòng tắm, giúp nhau cọ rửa dấu
vết trên người.
Đến khi hai người ôm nhau nằm ở trên giường, Lý Thụy Trân vuốt ve thứ nho nhỏ
nhô lên trước ngực Đỗ Long, thỏa mãn nói:
- Dịch Thăng, anh thiệt giỏi... Khó trách Lâm Nhã Hân đối với anh khăng khăng
một mực, đến phương thức liên lạc của anh cô ấy cũng không chịu nói cho em
biết.
Đỗ Long cười nói:
- Không phải tại cô ấy không muốn nói cho em biết, trên thực tế em cũng sẽ
thường xuyên không liên lạc được với anh. Thật ra anh cũng không phải dân buôn
bán thật sự, chơi ngọc thạch chỉ là một sở thích nho nhỏ trong rất nhiêu công
việc của anh thôi. Đơn vị của anh hơi đặc biệt, mọi người không thể trực tiếp
liên hệ được với anh.
Lý Thụy Trân chợt nói:
- Ồ, em hiểu mà. Anh cũng là người có quan chức chứ gì? Hơn nữa nhất định là
một quan lớn, anh có điều cố kỵ là bình thường... Tình huống tương tự như anh
em cũng gặp không ít, tuy nhiên chỉ có anh mới có thế khiến em nháy mắt liền
động lòng. Anh yên tâm, em sẽ không tiết lộ thân phận của anh... Lâm Nhã Hân
khẩn trương như vậy, em còn tưởng rằng cô ta sợ em cướp mất anh... Kỳ thật cô
ấy xinh đẹp hơn em, trẻ tuổi hơn em, cũng nhiều tiền hơn em, cô ấy thật không
cần phải lo lắng.
Đỗ Long an ủi:
- Em cũng rất tốt, hơn nữa em cũng không lớn hơn cô ấy bao nhiêu tuổi, tiền
hay những thứ khác càng không có ý nghĩa. Ở trong mắt anh các em đều là cô gái
tốt, xứng đáng được quý trọng.
Lý Thụy Trân cảm kích đưa lên môi thơm, sau nụ hôn mãnh liệt cô liền nghẹn
ngào nói:
- Có thể thân thể của em không sạch sẽ, em không những gả cho người khác, hơn
nữa... em còn bị cái kẻ khốn nạn ấy cường bạo...
Lý Thụy Trân kích động khóc ồ lên, Đỗ Long nhẹ vỗ về sống lưng tựa như men sứ
của Lý Thụy Trân, an ủi:
- Cảm ơn em đã tin anh như vậy... Những chuyện này đều đã qua, hơn nữa nó
cũng không phải lỗi của em. Anh nhìn thấy chỉ là hiện tại và tương lai em.
Cuộc đời vốn ngắn ngủi, chúng ta cần sống thật vui vẻ, quên đi những thứ buồn
bực trong quá khứ. Bắt đầu từ bây giờ, em đã lật ra trong đời một chương mới,
cuộc sống tương lai tràn đầy hạnh phúc và ánh mặt trời!
Lý Thụy Trân cảm động đến rơi nước mắt, cô nghẹn ngào nói:
- Cảm ơn... Anh nói đúng, em muốn bắt đầu cuộc đời của em một lần nữa... Em
không còn là Lý Thụy Trân trước kia, hết thảy của em đều phải một lần nữa bắt
đầu...
Lý Thụy Trân tháo xuống gánh nặng trong lòng, tuy rằng trong mắt còn tràn đầy
nước mắt, nhưng ánh mắt của cô thoạt nhìn khác hẳn trước kia. Lý Thụy Trân lại
đưa lên môi thơm cho Đỗ Long, nói:
Đỗ Long tay phải khẽ bóp lấy ngực Lý Thụy Trân, cảm giác nó đầy đặn đàn hồi,
Đỗ Long lại có phản ứng sinh lý nguyên thủy. Lý Thụy Trân cảm giác được thứ
kia trở nên bắt đầu cứng rắn, cô theo bản năng nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy
bảo bối của Đỗ Long đứng lên dâng trào. Lý Thụy Trân kinh hô một tiếng, lấy
tay nắm lấy nó, nói:
- Không ngờ thứ này chẳng ngoan ngoãn chút nào, khó trách...
Đỗ Long biết cô muốn nói khó trách cái gì, hắn không có nhận, nói:
- Hiện tại em tin chứ? Nó đối với em rất thấy hứng thú đấy, em mà không cố
gắng trấn an nó một chút, chỉ sợ đêm nay em không có cơ hội nghỉ ngơi đâu.
Lý Thụy Trân hé miệng cười với Đỗ Long, quay đầu lại chuyên chú dùng hai tay
hỗ trợ Đỗ Long. Đỗ Long nói:
- Quay lại, anh muốn xoa cái mông của em,anh thích giày vò nó, thật là rất
thú vị.
Lý Thụy Trân quay đầu u oán liếc nhìn Đỗ Long một cái, ngoan ngoãn đem mông
nâng lên. Đỗ Long dùng sức nhéo vài cái, sau đó ngón tay dần dần sờ soạng sâu
trong khe mông.
Thân thể Lý Thụy Trân run lên, cô quay đầu nói:
Đỗ Long cười nói:
- Vậy sao? Anh còn không biết đấy, em vừa rồi lúc tắm không phải đã dùng sức
rửa sạch sao? Thả lỏng, chớ khẩn trương, anh sẽ không làm thương tổn em...
Lý Thụy Trân vẫn còn do dự, nhưng bị Đỗ Long khẽ vuốt ve, lại dường như bị
thôi miên trầm tĩnh lại. Ngón tay Đỗ Long chậm rãi ở ngoài hoa cúc của cô xoa
nhẹ vài cái, ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, lập tức liền đâm vào...
Lý Thụy Trân bắt đầu thở dốc, ngón tay Đỗ Long thủ đã mang đến cho cô kích
thích thật lớn, Đỗ Long cực kỳ quen thuộc đối với điểm mẫn cảm của cô. Dưới sự
dẫn dắt của Đỗ Long, hai người rất nhanh chóng bắt đầu chiến đấu kịch liệt
trên giường...
…
Một bóng đen nhẹ nhàng tiến vào một tòa lầu trúc, không lâu sau tiếng gõ cửa
liền cốc cốc vang lên.
Chu Chí Viễn ở trong phòng hỏi vọng ra.
- Chủ tịch, là tôi, đã tìm được hai con bé can dự chuyện hãm hại Chủ tịch
rồi.
Thư ký Triệu Khánh của Chu Chí Viễn nói.
Cánh cửa két một tiếng liền mở ra, Chu Chí Viễn hỏi:
- Tìm được rồi? Nói chuyện ổn thỏa với bọn họ rồi chứ?
Triệu Khánh cười ha hả nói:
- Thuộc hạ tự mình ra tay, còn có việc xử lý không ổn sao? Hai cô bé kia ngay
từ đầu kiên quyết không chịu nói, bất quá tôi đáp ứng với các cô ấy hai
chuyện, các cô ấy liền ngoan ngoãn thừa nhận, quả thật chính là cái tên Chu
Dịch Thăng đang giở trò.
Chu Chí Viễn trở lại trong phòng, hỏi:
- Các cô ấy nói như thế nào? Cậu đáp ứng với bọn họ cái gì?
Triệu Khánh nói:
- Hai cô ấy bảo Chu Dịch Thăng nhờ Bí thư thôn này an bài hết thảy mọi chuyện
hôm nay. Trong đó từng người can dự hãm hại Chủ tịch đều được nhận tới 500 tệ,
đây là sau khi tôi đồng ý cho các cô ấy mỗi người 5000 tệ, cũng đáp ứng giúp
bọn họ ở thành phố Thụy Bảo tìm được một công việc tốt nên các cô mới bằng
lòng nói.
Chu Chí Viễn nói:
- Hai người đó thật đúng là dám nói ra... Hừ, bọn họ đáp ứng ra mặt làm chứng
không?
Triệu Khánh chần chờ nói:
- Việc đó... Bọn họ không chịu đáp ứng làm chứng, là vì các cô ấy sợ bị Bí
thư thôn này biết, biến họ thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.
Chu Chí Viễn nói:
- Không thể làm chứng thì có ích lợi gì chứ. Lúc cậu nói chuyện với bọn họ
không có ghi âm lại à?
Triệu Khánh âm thầm lau mồ hôi nói:
Chu Chí Viễn hừ một tiếng, nói:
- Ngu ngốc, bị người ta lừa 5000 tệ còn tự hào cái gì... Cậu lại đi tìm bọn
họ, nói cho họ biết, chỉ cần đồng ý chịu ra mặt đối với Tô Linh Vân chứng minh
rằng Chu Dịch Thăng kêu người hãm hại tôi, tôi liền cho mỗi người 10000 tệ, và
nếu chỉ có một người nguyện ý thì 10000 còn lại tôi cũng cho nốt. Mặt khác,
tôi còn có thể an bài bọn họ tiến vào tập đoàn Tinh Hải làm nhân viên chiêu
đãi, lương tháng ít nhất là 3000. Nếu các cô ấy có chứng cứ chính xác, tôi còn
có thể làm cho cái tên Bí thư thôn chết tiệt kia lập tức xuống ghế, các cô ấy
căn bản không cần lo lắng cái gì cả.
Triệu Khánh lau mồ hôi, vội nói:
- Vâng, vậy tôi lập tức tìm bọn họ nói chuyện.
Chu Chí Viễn nói:
- Lần này đừng có quên ghi âm lại đấy.
Triệu Khánh đáp ứng, xoay người đi, Chu Chí Viễn ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Từ từ đã, hay là để tự tôi đi một chuyến đi.
Dưới sự dẫn dắt của Triệu Khánh, Chu Chí Viễn và hai gã vệ sĩ đi đến trước một
tòa lầu trúc cũ kỹ, lúc này trong đấy đã không có ánh đèn, Chu Chí Viễn nhíu
nhíu mày, chỉ nghe Triệu Khánh dưới lầu thấp giọng kêu lên:
- Ngọc Yến Kiều, Ngọc Tước Kiều!
Ở trên lầu có người mở cửa sổ ra, sau đó một âm thanh mềm mại thánh thót vang
lên:
- Nông cá nhân chỉnh bất thành, nhĩ mao nhất thiên ô khỏa giáo ni? (tiếng địa
phương, ý đại khái là chửi tục)
Chu Chí Viễn sửng sốt, hỏi:
Triệu Khánh cười khổ nói:
- Tôi cũng nghe không hiểu, đại khái là ngại chúng ta làm ầm ĩ khiến cô ta
không nghỉ ngơi được... Ngọc Yến Kiều, đây là sếp Chu của công ty tôi. Về
chuyện hãm hại sếp Chu thì hôm nay các em cho sếp ấy một câu trả lời thỏa
đáng. Sếp Chu đã đáp ứng cho các em chút ưu đãi, các em mau xuống đây giáp mặt
nói chuyện.