Người đăng: tuanh.kst@
Mỗi một căn lầu bằng trúc kết cấu cũng không giống nhau, tựa như từng căn biệt
thự, có căn là nhà biệt lập, có căn lại có rất nhiều phòng, để có thể cung cấp
những yêu cầu thiết kế khác nhau của những khách hàng sử dụng. Đỗ Long cùng
Lâm Nhã Hân ở tại một toà lầu trúc vị trí khá tốt, gian phòng của bọn họ cách
nhau sát vách, thật giống như một căn biệt thự chia làm hai nhà.
Các tuấn nam mỹ nữ với trang phục người dân tộc giúp du khách mang hành lý vào
phòng xong, liền không còn việc gì nữa mà lui ra ngoài.
Đỗ Long ở lì trong phòng của Lâm Nhã Hân, vừa cười hì hì vừa hỏi.
Lâm Nhã Hân nói:
Đỗ Long nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Đỗ Long nói:
Lâm Nhã Hân kiều mỵ nhìn hắn một cái, nói:
Đỗ Long cười nói:
Lâm Nhã Hân xoay người kéo mành trúc cuốn trên cửa xuống, lại xoay người cười
duyên với Đỗ Long, hai chân quỳ xuống, ỏn ẻn kêu:
Đỗ Long ngồi ở mép giường, vỗ đùi, nói:
Lâm Nhã Hân lập tức hưng phấn bò đến trước mặt Đỗ Long, Đỗ Long nói:
Lâm Nhã Hân cởi bỏ dây lưng cho Đỗ Long, rút bảo bối của hắn ra, thật giống
như đang cầm một ly kem, cô vừa cẩn thận từng tí vừa yêu thích không buông tay
mà bắt đầu liếm láp.
Đỗ Long sờ sờ đầu Lâm Nhã Hân, sau đó hai tay len đến trước ngực của cô, cầm
hai con thỏ to béo dùng sức đè xuống, chỉ chốc lát hai người liền cùng ngã lên
giường, quần áo trên người sớm không cánh mà bay.Vài món đồ chơi bắt đầu leo
lên người Lâm Nhã Hân, buộc chặt lấy thân thể của cô. Lâm Nhã Hân rất nhanh
liền hưởng thụ sung sướng tột độ, mà Đỗ Long không ngừng vuốt ve cái mông
nhếch lên cao của Lâm Nhã Hân và bắn vào liên tục.
Lâm Nhã Hân có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn, hôm nay Đỗ Long biểu hiện
chiến đấu không được dẻo dai như thường. Đỗ Long dùng sức nhéo cái mông tròn
trắng mịn của Lâm Nhã Hân, nói:
Lâm Nhã Hân bĩu môi nói:
Đỗ Long cười ha hả nói:
Lâm Nhã Hân bĩu môi đứng lên, hết nhìn đông tới nhìn tây, ánh mắt dần dần
ngưng tại cái màn hoa văn hình tròn treo trên giường...
Lúc bảy giờ, Đỗ Long mặt mỉm cười rời khỏi lầu trúc. Ra đến ngoài vườn, Đỗ
Long không khỏi quay đầu nhìn lại cửa sổ phòng ngủ, mơ hồ có thể nhìn thấy tấm
màn buông xuống, còn về việc sau màn là thứ gì, thì thật nhìn không thấy rồi.
Đỗ Long lắc đầu, đi đến chỗ đất trống đã dựng sẵn ba đống củi lớn. Chỉ có hắn
biết, phía sau tấm màn hơi mờ kia, Lâm Nhã Hân bị bốn sợi dây thừng trói chặt
tứ chi treo ngược tại đó, cô thấy được người từ bên ngoài tới, người ở bên
ngoài lại không nhìn tới cô. Đương nhiên, về điểm này cô ta cũng không mấy
khẳng định.
-Chu tiên sinh, đợi anh lâu rồi.
Đường Lệ Phượng hướng về phía Đỗ Long hô, Đỗ Long tiến tới kỳ quái hỏi han:
Lý Thụy Trân cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Đao Cương Hãn nói:
Đỗ Long cười nói:
Đường Lệ Phượng cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Trần Dật Lộ đang đứng một bên mở to mắt trông mong nghe thấy thế liền hoan hô
chạy đến bên Đỗ Long. Mọi người thấy Đỗ Long đem tư cách đốt lửa tặng cho một
đứa bé liền chỉ khẽ mỉm cười rồi bình thường như cũ. Chỉ có Lý Thụy Trân vừa
rồi có một chút cảm giác ủy khuất, vì thấy Đỗ Long không có nhìn về hướng
mình, thấy vậy cô cũng cùng đi lên, sờ sờ đầu Trần Dật Lộ, cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Trần Dật Lộ chạy tới trước mặt Đao Cương Hãn hô một tiếng ông nội. Lập tức Đao
Cương Hãn liền cảm thấy vui vẻ, thằng cháu nhà lão vừa mới sinh, còn chưa biết
nói nữa, một tiếng “ông nội” này khơi dậy lạc thú làm ông nội của lão.
Đao Cương Hãn đưa ngọn đuốc cho Trần Dật Lộ, còn dặn dò nó phải cầm cẩn thận,
có người lớn đốt chung nên đừng có lo, đại loại cái kiểu đang ở nhà thì đừng
đùa với lửa vậy.
Trần Dật Lộ cũng không cảm thấy phiền chán, nó giòn giòn giã giã đáp ứng liền
chạy tới châm lửa. Trên bó củi đã được đổ đầy dầu, vừa châm liền cháy. Trần
Dật Lộ dựa theo những gì Đao Cương Hãn giải thích, sau khi châm lửa xong liền
ném ngọn đuốc vào trong đống củi, đống lửa lửa cao tới hơn hai mét lập tức bốc
cháy hừng hực.
Trần Dật Lộ vui vẻ hô to lên. Hai đống lửa khác cũng được đốt lên. Ba đống lửa
to dần dần chiếu sáng mặt đất âm tối. Mọi người liền chạy đến khu đất trống,
không diễn thuyết gì, không nghi thức gì, mọi người gõ trống, thổi khèn, vừa
múa vừa hát, bắt đầu nhảy múa, không nghĩ tới quy tắc của nhảy múa là bên
trong nhảy, bên ngoài ngồi thành một vòng tròn lớn vừa nhìn vừa cười đùa, ăn
ăn uống uống tám nhảm với nhau.
Điệu múa của dân tộc Thái thật ra rất dễ học, bọn người Đỗ Long rất nhanh liền
bắt đầu vào nhảy. Hắn và Lý Thụy Trân vừa múa vừa hát, ở giữa còn xen kẽ thêm
Trần Dật Lộ. Tại nơi tràn ngập tiếng ca tiếng cười này, Lý Thụy Trân cũng thả
nỗi buồn bực trong lòng đi, quên mất phiền não, tận tình hưởng thụ vui vẻ.