Người đăng: tuanh.kst@
Đao Cương Hãn phấn chấn nói:
Các chiến sĩ trẻ tuổi này của dân tộc Thái lần lượt đi tới phía sau mỗi ghế
ngồi. Sau khi kéo cái nút gỗ ra, mùi rượu lập tức tràn ngập toàn hội trường.
Chỉ mới ngửi cái hương vị kia, đã cho người ta cảm giác giống như ngửi được
hương vị tự nhiên. Tươi mát, ngọt, thuần khiết, khiến người ta vui vẻ thoải
mái...
Chu Chí Viễn ngửi thấy cái hương vị kia cũng không khỏi tò mò. Gã ta tiện tay
đem bia trong cốc đổ sạch. Cậu thanh niên dân tộc Thái đứng ở sau lưng lập tức
rót cho gã ta một cốc rượu đầy. Màu rượu màu da cam trông giống như mật ong.
Chu Chí Viễn nhẹ nhàng nhấp miệng, cảm nhận được độ rượu cũng không cao lắm,
khẩu vị khá mềm ngọt. Cũng không tệ lắm, gã ta khen:
Ở trước mắt bao người, Chu Chí Viễn uống ừng ực liên tục ba cốc. Nhân dân thôn
dân tộc Thái đều vỗ tay. Đường Lệ Phượng khuyên nhủ:
Chu Chí Viễn hào khí ngất trời nói:
Và thời điểm Chu Chí Viễn uống hết cốc thứ năm, thân thể gã ta bắt đầu lắc lư.
Một luồng nhiệt từ bụng vọt thẳng lên đầu, Chu Chí Viễn bưng cái cốc, ha ha
hỏi cậu thanh niên cầm rượu phía sau:
Cậu thanh niên cầm rượu nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng hô màu vàng đen,
cậu ta nói:
Trong đầu Chu Chí Viễn cuối cùng cũng hiện lên ý niệm là lại bị lừa... Sau đó
gã ta liền ngã xuống. Vệ sĩ của gã ta vội vàng díu lấy. Chỉ nghe Đao Cương Hãn
lớn tiếng cười nói:
Mọi người cười phá lên, chuốc say khách cũng là một trong những truyền thống
của thôn Nhị Lang. Sau khi mọi người hạ cốc cười to, quả nhiên đều bỏ qua hết
tất cả sự vô lễ của Chu Chí Viễn.
Đường Lệ Phượng nhìn Chu Chí Viễn được khiêng đi nghỉ ngơi. Cô thở dài bất đắc
dĩ, nói:
Đỗ Long cười nói:
Đường Lệ Phượng lạnh nhạt nói:
Đỗ Long cười nói:
Lâm Nhã Hân nói:
Đường Lệ Phượng cười nhạt nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Tô Linh Vân liếc Đỗ Long một cái, nói:
Đỗ Long cười nói:
Đường Lệ Phượng cười nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Đỗ Long nói:
Tô Linh Vân nhớ lại những lời của Đỗ Long lúc trước hai người khiêu vũ. Tuy
nhiên cô vẫn lắc đầu, nói:
Đỗ Long nhún nhún vai, nói:
Đường Lệ Phượng ha hả cười nói:
Chu tiên sinh, bên cạnh anh đã có một đại mỹ nhân đang trông chờ mòn mỏi
rồi. Anh thế này gọi là tìm người trăm ngàn lần nhưng không thấy, quay đầu lại
thấy người đó đang tàn tạ bên ngọn đèn dầu.
Vậy sao?
Đỗ Long quay đầu nhìn lại Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân cười nói:
Đường Lệ Phượng nhấp nháy mắt, cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Lý Thụy Trân vẫn dựng lỗ tai nghe câu chuyện, cuối cùng cũng nói đến mình rồi.
Cô vội vàng xoay đầu lại, a một tiếng, nói:
Tô Linh Vân cười nói:
Đỗ Long quay sang Lý Thụy Trân mỉm cười vuốt cằm, Lý Thụy Trân cười nói:
Tất cả mọi người đều nhận ra Lý Thụy Trân có ý với Chu Dịch Thăng. Nghĩ đến
cảnh ngộ cô ta đã gặp phải trước đây, trong lòng mọi người đều có chút thông
cảm. Không trêu trọc cô nữa, Đỗ Long cười nói:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Mọi người đều nghĩ Lâm Nhã Hân thật sự mệt. Thực ra gần đây cơ thể cô khỏe hơn
rất nhiều. Chút tròng trành này làm sao có thể đánh gục cô? Cô chỉ không muốn
vì chuyện khiêu vũ nhàm chán mà bỏ lỡ thời gian vui chơi của mình thôi.
Bữa tiệc này ăn đến gần sáu giờ mới kết thúc. Mọi người có một tiếng nghỉ
ngơi, vì thế ai ai cũng quay về phòng đã được sắp xếp để nghỉ. Tất cả đồ vật
đều là mới. Là đoàn khách đầu tiên, hơn nữa thân phận cao quý. Trong thôn cũng
không dám có một chút qua loa.
Dân tộc Thái củaThôn Nhị Lang sinh sống thường thường là kiểu nhà có kết cấu
lan can được xây dựng từ trúc mộc, tên gọi là lầu trúc. Tuy nhiên nơi bọn Đỗ
Long ở lại là nơi mới tu sửa. Vì bảo vệ môi trường, dùng kết cấu ngói bê tông
thay thế trúc mộc, nhưng vẫn giữ lại hình thức "lan can" và kiểu mái nón hình
chữ thập. Bên trong đình viện gieo trồng dưa leo và cây rừng, hoặc đào ao cá
nhỏ. Vừa có thể che nắng giữ ấm, lại là “Bức tường vây” màu xanh tự nhiên. Bên
ngoài hàng rào trúc dựng tùy tiện, không phải là để phòng vệ con người, mà chỉ
có tác dụng phòng tránh súc vật xâm nhập.