Tám Phần Là Anh Ta


Người đăng: tuanh.kst@

Chu Dịch Thăng và Đỗ Long bắt tay, cười nói:


  • Ngưỡng mộ đã lâu, thật ra tôi từ trước đã nghe Nhã Hân kể qua về Đỗ cảnh
    quan. Lúc trước Nhã Hân bị bắt cóc, là Đỗ cảnh quan quên mình chặn đạn cứu cô
    ấy. Đỗ cảnh quan dũng cảm cứu người khiến người ta kính nể quá!

Đỗ Long khiêm tốn nói:


  • Đây là việc tôi nên làm. Tôi cũng nghe chị Hân kể không ít chuyện về Chu
    tiên sinh. Tôi cũng ngưỡng mộ Chu tiên sinh đã lâu.

Đường Lệ Phượng cười nói:


  • Chu tiên sinh, anh có phát hiện hay không, chiều cao và hình dáng của Đỗ
    cảnh quan rất giống anh đấy. Lúc trước tôi còn nhận lầm người đấy, cho rằng Đỗ
    Long là một người bạn của mình.

Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:


  • Người giống nhau rất nhiều, dáng người na ná nhau thì đếm không xuể. Chu
    tiên sinh, tôi thấy một nghi phạm mà tôi từng điều tra và anh có chút giống
    nhau. Theo tôi điều tra, Chu tiên sinh đã sống ở thành phố Thụy Bảo một thời
    gian rồi, không biết anh còn nhớ đến vụ án thiếu nữ tự sát gây trấn động một
    thời không?

Đây là kịch Đỗ Long đã sớm chuẩn bị. Chu Dịch Thăng nhíu mày nói:


  • Đỗ cảnh quan đang điều tra tôi sao? Vụ án thiếu nữ tự sát gì gì đó tôi hoàn
    toàn chưa từng nghe qua.

Đỗ Long cười nói:


  • Chu tiên sinh chớ căng thẳng, kẻ hại cô gái kia đã bị pháp luật nghiêm trị
    rồi. Tôi sở dĩ nhắc tới chuyện này, là vì lúc ấy có một kẻ che mặt đột nhập
    vào nhà Phó cục trưởng Thạch của Cục công an chúng tôi. Căn cứ hình ảnh máy
    quay chụp lại, chúng tôi phát hiện bóng lưng Chu tiên sinh và kẻ bịt mặt rất
    giống nhau.

Chu Dịch Thăng tức giận nói với Đường Lệ Phượng:


  • Bí thư Đường, chẳng lẽ cô cũng nghi tôi là cái tên bịt mặt gì đó kia sao?
    Nghi thức khởi công lần này chẳng lẽ chính là đặc biệt điều tra tôi ư?

Đường Lệ Phượng vội nói:


  • Chu tiên sinh đã hiểu lầm rồi. Đỗ Long, cậu hơi quá đáng rồi đấy. Chu tiên
    sinh là nhà từ thiện lớn, là khách quý của nhân dân thành phố Thụy Bảo chúng
    ta. Cậu sao có thể nghi ngờ Chu tiên sinh như thế? Cậu có chứng cứ xác thực
    chứng minh Chu tiên sinh chính là kẻ bịt mặt kia không?

Đỗ Long lắc đầu nói:


  • Không có. Tuy nhiên...

Đường Lệ Phượng ngắt lời của hắn, nói:


  • Nếu không có chứng cứ, vậy thì đừng nói gì nữa. Chu tiên sinh, thật là có
    lỗi. Tôi cũng không biết cậu ta lại có thể làm càn như vậy. Hy vọng Chu tiên
    sinh bỏ qua cho.

Chu Dịch Thăng tức giận nói:


  • Thôi, nể mặt Bí thư Đường, chuyện này tôi sẽ không truy cứu. Bí thư Đường,
    tôi về phòng nghỉ ngơi trước một chút.

Chu Dịch Thăng nổi giận đùng đùng bước đi. Đường Lệ Phượng lo lắng hỏi:


  • Đỗ Long, cậu nhìn ra cái gì rồi sao? Anh ta có nói dối hay không?

Đỗ Long ngưng mắt nhìn bóng lưng Chu Dịch Thăng, nói:


  • Tôi không dám cam đoan, nhưng chí ít có tám phần nắm chắc. Có thể khẳng
    định anh ta vừa rồi đã nói dối. Sở dĩ anh ta tức giận, chẳng qua là để che dấu
    sự bối rối mà thôi.


  • Hả... Tám phần là anh ta?


Đường Lệ Phượng như gặp sét đánh, thân thể lung la lung lay như muốn ngã sấp
xuống. Đỗ Long vội vàng dìu lấy cánh tay của chị ta, nói:


  • Chị làm sao vậy?

Đường Lệ Phượng lấy lại bình tĩnh, nói:


  • Được rồi, tôi không sao. Tiểu Long, cảm ơn cậu.

Đỗ Long nói:


  • Chị, nếu như anh ta chính là kẻ bịt mặt kia, có muốn khống chế anh ta lại
    không? Tôi thẩm tra rất có nghề, bảo đảm anh ta sẽ ngoan ngoãn khai ra.

Đường Lệ Phượng cuống quít nói:


  • Đừng, anh ta là khách quý của thành phố Thụy Bảo chúng ta. Không có chứng
    cứ xác thực, chúng ta không thể động đến anh ta. Đỗ Long, chuyện này cứ cho
    qua như vậy đi. Cho dù anh ta đúng là kẻ bịt mặt kia, anh ta đột nhập nhà Cục
    trưởng Thạch cũng là vì muốn giải oan thay cô gái đó. Cục trưởng Thạch... Cục
    trưởng Thạch bao che cho cháu họ ông ấy đem chứng cớ dấu đi... Cho nên kẻ bịt
    mặt kia có thể xem là người tốt. Cậu hãy bỏ qua cho anh ta đi...

Đỗ Long trong lòng mừng thầm, nói:


  • Uhm, chị nói đúng. Nếu anh ta chính là kẻ bịt mặt kia, cũng là một người
    tốt. Giống như người nhện vậy... Chị đã lên tiếng, tôi sẽ không quản việc này
    nữa.

Đường Lệ Phượng nói:


  • A Long, cảm ơn cậu giúp tôi tìm ra anh ta. Chuyện này xin cậu giúp tôi giữ
    bí mật.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:


  • Tôi bảo đảm sẽ không nói ra đâu.

Đường Lệ Phượng giữ vững tinh thần cười nói:


  • Cậu đi ra với bạn đi, trở về tôi làm nhiều món ngon cho cậu ăn.

Đỗ Long đồng ý một tiếng, rồi quay người đi. Đường Lệ Phượng ngẩn ngơ một hồi,
đi về phía Chu Dịch Thăng đang cùng Lâm Nhã Hân nói chuyện. Trong lòng của cô
tràn đầy mâu thuẫn. Cô thậm chí có chút hối hận vì đã lột bộ mặt nạ của Chu
Dịch Thăng. Bây giờ Chu Dịch Thăng chắc hẳn đã cảnh giác. Tiếp đến tiếp xúc
với anh ta thế nào đây? Biết rõ đối phương là ác ma ức hiếp mình, lại còn cười
vui nhiệt tình chào mời anh ta. Biết rõ được lòng dạ phía bên kia, Đường Lệ
Phượng trong lòng cảm thấy tủi thân muốn khóc.

Cô không thể khóc! Đường Lệ Phượng cười mạnh mẽ đi tới trước mặt hai người.
Chào hỏi Lâm Nhã Hân, sau đó xin lỗi Chu Dịch Thăng. Chu Dịch Thăng mặt thối
thối, Lâm Nhã Hân lại nghiêm mặt nói:


  • Bí thư Đường, Dịch Thăng đã kể cho tôi nghe chuyện vừa rồi. Chúng tôi cảm
    thấy rất thất vọng. Nếu Dịch Thăng làm chuyện gì xấu ở thành phố Thụy Bảo, anh
    ấy còn cao giọng xuất hiện như vậy sao? Chuyện này rốt cuộc là Đỗ Long muốn
    điều tra Dịch Thăng hay là Bí thư Đường cô muốn điều tra Dịch Thăng? Nếu Bí
    thư Đường không chào đón chúng tôi xuất hiện ở thành phố Thụy Bảo, xin mời cứ
    việc nói thẳng. Chúng tôi sẽ lập tức thu dọn đồ đạc đi khỏi đây.

Đường Lệ Phượng trong lòng vô cùng oan ức, nhưng cô vẫn phải nhịn, cô giải
thích nói:


  • Lâm tổng, xin chớ tức giận. Tôi cũng không có ác ý. Thực ra tôi còn muốn
    cảm kích người bạn thần bí kia nữa. Nếu không có y cảnh tỉnh tôi, đứa cháu
    ngoại không nghe lời của tôi không biết còn làm bao nhiêu chuyện xấu... Lâm
    tổng, Chu tiên sinh... Nếu như hành động của tôi đã làm phiền hai vị, tôi xin
    chân thành xin lỗi hai vị.

Đường Lệ Phượng thoáng hạ thấp người, trong hốc mắt nước mắt gần như muốn tuôn
trào ra. Lấy cớ ngẩng đầu, cô nhanh chóng lau nước mắt ở khóe mắt.

Lý Văn Quân dưới sự chỉ thị của Đỗ Long, nói:


  • Được rồi, chúng ta nhận lời xin lỗi của Bí thư Đường. Hy vọng chuyện như
    vậy về sau sẽ không xảy ra nữa. Chúng tôi đến thành phố Thụy Bảo là có thành ý
    đấy. Chúng tôi không hy vọng tái phạm bất kỳ sự đối đãi và nghi ngờ không công
    bằng nào nữa.

Đường Lệ Phượng cười lớn nói:


  • Chu tiên sinh yên tâm, sẽ không có lần sau nữa... Lâm Tổng, cô vẫn không
    tha thứ cho tôi sao?

Lâm Nhã Hân nói:


  • Tôi nào dám... Bí thư Đường, vừa rồi lời của tôi cũng hơi quá rồi, xin cô
    bỏ quá cho.

Đường Lệ Phượng nhoẻn miệng cười, nói:


  • Cô nói không sai, là lỗi của tôi... Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Xem
    ra mọi người không có tâm tư nghỉ ngơi, chi bằng chúng ta lập tức lên đường
    đi. Có thể đến thôn Nhị Lang sớm một chút…

Chiếc xe tải nhỏ củaĐỗ Long đi trước, đi cùng phía sau là một dãy xe việt dã,
xe minibus, xe tải nhỏ. Lúc này mọi người đến xã Mãnh Tú không đơn giản chỉ là
địa điểm xây trường tiểu học mới cho xã Mãnh Tú. Với đề nghị Lâm Nhã Hân, tất
cả mọi người rất có hứng thú đi thăm quan một vòng các thôn phía dưới xã Mãnh
Tú. Xã Mãnh Tú sắp triển khai khai thác du lịch. Trước khi không khí của môi
trường tự nhiên ở đây bị nhiễm bẩn bởi thương nghiệp hóa, đi một vòng hẳn là
sự lựa chọn không tồi. Cho nên qua một tiến trình du thuyết, đoàn du lịch đầu
tiên của khu du lịch xã Mãnh Tú cứ như vậy lên đường.

Lâm Nhã Hân mời công ty khai thác phát triển du lịch chuyên nghiệp nghiên cứu
và thiết kế phương án hoàn chỉnh. Chín thôn phía dưới xã Mãnh Tú đều được liệt
vào kế hoạch du lịch. Có thôn thì chú trọng vào khai thác văn hóa du lịch, thí
dụ như truyền thống La Lang của thôn Nhị Lang. Có thôn thì chuyên khai thác
cảnh quan tự nhiên, thí dụ như thôn Lĩnh Thượng... Có một số thôn không có ưu
thế gì, nhưng vị trí địa lý cũng không tệ lắm, thiết kế trở thành địa điểm
nghỉ ngơi cũng không tồi.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #678