Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long làm bộ tò mò hỏi:
Đường Lệ Phượng nói:
Đỗ Long nói:
Đường Lệ Phượng nói:
Đỗ Long nói:
Đường Lệ Phượng nói:
Tôi hiểu mà… Đỗ Long, chuyện này là chuyện cá nhân tôi nhờ vả, cậu tận lực
giúp tôi giữ bí mật nhé, cũng không cần phải làm trễ nải công tác của cậu đâu…
khoảng bao lâu thì cậu có thể tra ra?
Có thể tôi sẽ phải dùng nhiều phương thức để thăm dò, ngắn thì ba ngày, dài
thì khoảng một tuần.
Đỗ Long nói.
Đường Lệ Phượng nói:
Đỗ Long hỏi ngược lại:
Đường Lệ Phượng khen:
Đỗ Long nói:
Đường Lệ Phượng thở dài, nói:
Đỗ Long nói:
Được rồi, không hỏi thì không hỏi, như vậy… nếu chứng minh Chu Dịch Thăng
chính là người mà bí thư Đường nghi ngờ kia… bí thư Đường định xử lý thế nào?
Tôi cũng không biết nữa…
Tay Đường Lệ Phượng đang cầm đũa bỗng run run. Chỗ mà Đỗ Long vừa hỏi chính là
chỗ mấu chốt của vấn đề, nếu chứng minh Chu Dịch Thăng chính là tên bịt mặt đã
làm nhục cô, cô có thể thế nào đây? Báo cảnh sát bắt hắn sao? Nói đùa gì vậy,
Đường Lệ Phượng làm sao có thể gánh nổi việc này. Nếu cô làm như vậy thì sự
nghiệp chính trị của cô kiếp này coi như đi toong. Cô sẽ vì chuyện này mà bị
toàn bộ ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Nam chê cười đến chết mất. Vì thế cho nên,
cô gần như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện báo cảnh sát cả.
Nhưng nếu không báo cảnh sát thì có thể làm gì đây? Tìm cơ hội cho Chu Dịch
Thăng kia một cái tát à? Hay là đuổi hắn ra khỏi thành phố Thụy Bảo? Hoặc là
động chân động tay vào những công trình mà hắn đầu tư, khiến cho hắn phải bồi
thường đến táng gia bại sản?
Đường Lệ Phượng phát hiện, cho dù cô có vạch trần diện mạo thật sự của kẻ bịt
mặt kia thì cô cũng không có biện pháp nào để xử lý hắn. Một cái tát có thể
khiến cô hết giận hay sao? Nếu lại kích động khiến tên bịt mặt làm nhục cô lần
nữa thì phải làm sao bây giờ? Trước mắt, Chu Dịch Thăng căn bản cũng không có
kế hoạch đầu tư tại thành phố Thụy Bảo, chẳng lẽ lại vì một gã đàn ông như vậy
mà làm liên lụy đến Lâm Nhã Hân? Đường Lệ Phượng làm không được, cũng không
thể làm ra loại chuyện hãm hãi nhà đầu tư như thế được.
Đỗ Long nhìn thấy bộ dạng sợ sệt, thống khổ của Đường Lệ Phượng, trong lòng có
chút tư thẹn, cũng có chút thương tiếc, hắn nói:
Đường Lệ Phượng phục hồi lại tình thần, cô mở to hai mắt, cố nén nước mắt để
nó không rơi xuống. Cô nói:
Đỗ Long bĩu mỗi, nói:
Trong lòng Đường Lệ Phượng cũng có chút đồng ý, nhưng lại không thể cổ vũ Đỗ
Long làm chuyện như vậy. Cô nói:
Đỗ Long kinh ngạc nói:
Đường Lệ Phượng nhíu mày, nói:
Đó là một cơ hội tốt để thoát thân nha… Chẳng qua dường như cũng không quá
hoàn mỹ. Nếu Đường Lệ Phượng không thay đổi ước nguyện ban đầu mà tiếp tục tìm
người khác giúp cô điều tra thì phải làm sao bây giờ? Cho nên Đỗ Long cắn răng
một cái, vẫn quyết định gánh lấy nhiệm vụ gian khổ này.
Hắn nói:
Đường Lệ Phượng nhíu mày, cô cảm thấy Đỗ Long hôm nay có điểm khác lạ, cô nói:
Đỗ Long nhe răng cười với Đường Lệ Phượng. Trong lòng Đường Lệ Phượng đột
nhiên dấy lên một cỗ tình cảm ấm áp, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều.
Đỗ Long khen.
Đường Lệ Phượng cười nói:
Đỗ Long cười ha ha, Đường Lệ Phượng cũng cười nói:
Đỗ Long hỏi:
Đường Lệ Phượng cúi đầu nói một cách buồn bã:
Đỗ Long thở dài:
Đường Lệ Phượng ngẩng đầu cười nói:
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài kéo lê từ chuyện gia đình tới cả
chuyện tình yêu, sự nghiệp. Càng lúc càng hiểu rõ, Đường Lệ Phượng phát hiện
Đỗ Long khác xa so với vẻ ngoài đơn giản của hắn. Bề ngoài nhìn chỉ mới hai
mươi tuổi, nhưng rất nhiều chuyện hắn lý giải còn sâu sắc hơn nhiều so với
Đường Lệ Phượng, giống như hắn đã trải qua một cuộc đời phong phú. Nhưng điều
này cũng không giống như Đỗ Long đã từng nói, lên mạng, xem TV có thể nhanh
chóng tích lũy mà được.
Đỗ Long rất thẳng thắn về chuyện này, khiến cho Đường Lệ Phượng đối với việc
điều tra Chu Dịch Thăng đến cùng có đúng là người kia hay không càng thêm tin
tưởng. Về phần câu chuyện tiếp theo của Đỗ Long thì gần như là bịa đặt:
Đường Lệ Phượng lại tin là thật nên cũng không hề đào sâu nghiên cứu làm gì.
Đường Lệ Phượng ăn rất ít, nhưng cô lại cùng Đỗ Long nói chuyện đến khi hắn ăn
no mới thôi. Sau đó, Đỗ Long dành lấy việc rửa chén khiến Đường Lệ Phượng cảm
thấy hơi ngượng ngùng. Cô vẫn còn muốn tiếp tục bồi hắn nói chuyện phiếm,
nhưng Đỗ Long lại nói: