Người đăng: tuanh.kst@
Sau khi bọn người Trần Khánh Minh bị bắt về tổ trọng án thì lập tức được thẩm
vấn. Dưới chứng cớ rõ ràng trước mặt, bọn chúng còn có gì để chống chế đây,
thế nên rất nhanh liền khai báo. Lúc nghe nói mình có khả năng bị phán trên
mười năm tù giam và cưỡng chế nộp của phi pháp do chiếm đoạt thì đám người
Trần Khánh Minh đều chảy xuống những giọt nước mắt hối hạn, đáng tiếc là điều
này còn có tác dụng gì nữa đâu?
Hai người Quách Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp ngủ thẳng tới giữa trưa hôm sau mới
tỉnh lại. Khi phát hiện mình đang bị nhốt trong phòng giam thì hai người còn
ồn ào nói mình bị oan. Đến khi Đỗ Long đem ảnh chụp của Tất Thu khi còn sống
đưa tới trước mặt Quách Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp thì hai người này lần lượt
cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn tấm hình kia. Tiếp đó, Đỗ Long liền đưa
vụ án vào giai đoạn thẩm vấn toàn diện hai người.
Các anh đã sát hại Tất Thu ra sao?
Tôi, Lư Tồn Tiệp cùng với hai người Việt Nam kia nói là muốn mua đồ của anh
ta, thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị tôi đã dùng dây thừng xiết cổ anh ấy. Lư Tồn
Tiệp bịt miệng anh ta, không lâu sau anh ta đã chết…
Các anh xử lý thi thể như thế nào?
Sau khi chúng tôi giết người cũng rất bối rối. Đầu tiên chúng tôi giấu thi
thể trên xe, sau đó lại lên mạng tìm kiếm cách xử lý thi thể… cuối cùng quyết
định phân thây rồi nấu chín để hủy DNA. Tiếp đó chúng tôi đựng thi thể vào
bình rồi lấy xi măng bịt lại… Lư Tồn Tiệp và Trần Khánh Minh có quan hệ khá
rộng, bọn họ biết ở gần thôn Thiên Môn có một đầm nước sâu không thấy đáy nên
liền mua chuộc đám người của Trần Khánh Minh, nói rằng những cái bình đó là
“bùa giữ của” do thầy địa lý cho, phải đặt ở nơi bảo địa có sông có núi… Đám
người Trần Khánh Minh tin là thật nên đã đáp ứng…
Tại sao phải dùng bình gốm ở nhà Lư Tồn Tiệp? Vì sao không trực tiếp chôn
luôn trong công trường của anh?
Có người nói những cái bình kia khó coi, Lư Tồn Tiếp sớm đã muốn ném đi.
Sau đó, vì sợ người khác khi không thấy bình sẽ hoài nghi nên anh ta đã chạy
ra chợ “chim, hoa, tranh” để mua về một cái khác, nhưng vì chê đắt nên lại
không mua. Lúc đó công trình đã bắt đầu xây rồi, hơn nữa nếu chôn ở ngay trong
công trình của mình thì lại sợ xui xẻo, còn tùy tiện chôn ở một chỗ nào đó thì
lại sợ bị người khác đào ra, thế nên chúng tôi đành phải bỏ tiền thuê mấy công
nhân ở thôn Uyển Khê, lấy cớ đi chơi ở thôn Uyển Khê rồi lợi dụng đêm tối để
ném những cái bình kia vào đầm nước. Vốn tưởng rằng người không biết quỷ không
hay, không ngờ mới qua hơn bốn năm đã bị phát hiện ra.
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, lúc trước khi các anh phạm pháp thì cũng
nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay!
Đỗ Long kết thúc thẩm vấn, bắt đầu sửa sang lại tài liệu, rồi chuẩn bị giao
cho bên viện kiểm soát để tiến hành khởi tố vụ án.
Do Đường Minh Hoa chưa về đến nên Đỗ Long chỉ đành phải đem số tài liệu liên
quan cùng với lời khai của hai người Lư Tồn Tiệp đưa cho Lý Tùng Lâm xét
duyệt. Sau khi Lý Tùng Lâm xem xong thì khá hài lòng. Sau khi khen ngợi vài
câu thì ông ta cười nói:
Đỗ Long vội nói:
Lý Tùng Lâm cười nói:
Đỗ Long kinh ngạc nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Đỗ Long gượng cười, nói:
Lý Tùng Lâm nói:
Khi Đỗ Long theo Lý Tùng Lâm vừa ra khỏi văn phòng, đầu tiên hắn liền gọi điện
cho Lâm Nhã Hân, hỏi:
Lâm Nhã Hân cười nói:
Đỗ Long gượng cười nói:
Lâm Nhã Hân cười khanh khách nói:
Sau ót Đỗ Long hiện ra mấy đường đen thui, hắn nói:
Lâm Nhã Hân nói:
Đỗ Long nói:
Lâm Nhã Hân cười một cách vui sướng khi người khác gặp họa, sau đó lại nói:
Đỗ Long nói:
Sau khi Đường Lệ Phượng nhận được điện thoại của Đỗ Long thì cười nói:
Nghe được giọng nhờ vả dịu dàng của bí thư thành ủy vừa tôn quý vừa xinh đẹp,
kích thích tố sinh dục giống đực của Đỗ Long điên cuồng tràn lan, hưng phấn,
kiêu ngạo, nhưng đồng thời linh trí của hắn lại càng không ngừng phát ra tín
hiệu cảnh báo.
Đỗ Long giả bộ hùng tâm vạn trượng nói.
Đường Lệ Phượng nói:
Đỗ Long sảng khoái nói:
Tâm tình của Đường Lệ Phượng có chút phức tạp mà buông điện thoại xuống. Đây
là lần đầu tiên cô chủ động mời một người đàn ông đến nhà. Mặc dù ở trong mắt
cô, Đỗ Long chẳng qua chỉ là một tên nhóc hơi lớn một chút mà thôi…
Đường Lệ Phượng từng nghĩ tới việc gặp mặt Đỗ Long ở một chỗ khác chẳng hạn
như khách sạn nào đó, nhưng cô cảm thấy dường như làm vậy cũng không ổn thỏa
cho lắm. Nghĩ tới nghĩ lui tốt nhất vẫn là mời Đỗ Long tới nhà ăn một bữa. Đỗ
Long đã giúp cô nhiều lần như vậy, cô cũng nên có một chút báo đáp lại phải
không nào?
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Đỗ Long cuối cùng cũng rảnh rỗi, hắn bắt
đầu ra tay dọn dẹp đám lưu manh vừa bị bắt hôm qua. Mặc dù phòng thẩm vấn cách
âm rất tốt, nhưng những âm thanh kêu cha gọi mẹ vẫn thỉnh thoảng truyền ra như
cũ. Một đám sau khi bị ném trở lại phòng giam thì đều giống như bùn nhão, so
với khí khái lúc bọn chúng hùng dũng oai vệ rời đi thì quả thật khác xa đến
mức làm trái tim người khác phải cảm thấy băng giá.
Các thành viên trẻ tuổi không tham dự thẩm vấn có chút lo lắng. Tổ trọng án
bọn họ cùng đừng xảy ra phiền toái không thể thu dọn chứ, trong phòng giam mới
tinh cũng không tìm ra một sợi tơ nhện để người khác thắt cổ cơ mà…
Thạch Siêu Vũ thản nhiên khi thấy chuyện quái di, nói:
Mọi người ai nấy đều giơ ngón cái lên với Thạch Siêu Vũ, cái gì cũng không
nói, chỉ tập trung lên mạng lướt web hoặc chơi trò chơi.