Bắt Giữ


Người đăng: tuanh.kst@


  • Kỷ tiểu thư, cô thật sự muốn trở thành một pháp y hay sao? Cô phải biết
    rằng pháp y cũng không phải nghề nghiệp thú vị gì đâu.

Trần Tư Cừ nói với Kỷ Quân San. Ngay khi Đỗ Long vừa giới thiệu nói Kỷ Quân
San muốn làm pháp y, những người đang ngồi ở đây ngoại trừ Trần Dật Lộ ra thì
ai nấy đều tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.

Kỷ Quân San kiên định nói:


  • Tôi đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, bản thân tôi là một y tá, tôi cũng tận mắt thấy
    qua nhiều chuyện đáng sợ. Đương nhiên, có lẽ các vị sẽ cảm thấy vẫn còn xa mới
    đủ, nhưng tôi có quyết tâm vượt qua hết thảy khó khăn, xin thầy Trần giúp đỡ
    cho tôi.

Trần Tư Cừ loáng thoáng cảm giác được ý nghĩ của Kỷ Quân San, anh ta thở dài,
nói:


  • Cô đã kiên quyết như vậy, tôi đây tạm thời nhận lời cô. Cô cũng đừng cám ơn
    tôi vội làm gì, có mấy câu tôi phải nói trước, những lời này năm đó tôi cũng
    đã từng nói với Đỗ Long, đó chính là… cô phải tự mình thi lấy chứng nhận, sau
    đó tôi sẽ giới thiệu cô đi thực tập pháp y một thời gian ngắn. Chờ khi nào cô
    cảm thấy mình đã đủ tư cách làm một pháp y, tôi sẽ lại tới kiểm tra cô, nếu
    như cô thuận lợi thông qua kiểm tra của tôi, tôi sẽ chính thức nhận cô làm học
    sinh.


  • Cám ơn thầy Trần!


Kỷ Quân San vui vẻ cười nói. Trần Tư Cừ nói:


  • Cô đừng cao hứng quá sớm như thế, nói không chừng chỉ qua vài ngày là cô sẽ
    bỏ dở thôi.

Kỷ Quân San kiên quyết nói:


  • Sẽ không đâu, tôi đã mấy lần bỏ qua cơ hội quan trọng nhất trong đời, lần
    này tôi sẽ tuyệt không buông bỏ.

Trần Tư Cừ nói:


  • Được rồi, thật ra cô đã có kiến thức cơ bản về y học, cộng thêm bất kỳ lúc
    nào cũng có thể thỉnh giáo tri thức pháp y của Đỗ Long. Thế nên cô muốn trở
    thành một pháp y đủ tư cách thật ra cũng khá dễ dàng, nếu như đã quyết định,
    vậy vẫn nên kiên trì!

Kỷ Quân San kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Long. Đỗ Long cười ha ha nói:


  • Anh Trần, anh cuối cùng cũng chịu thừa nhận ở phương diện pháp y em cũng có
    tư cách nghề nghiệp rồi sao? Quân San, em có gì không hiểu cứ việc hỏi anh,
    nếu rảnh rỗi thì anh còn có thể sắp xếp cho em gặp pháp y Hoàng Minh Huy của
    bọn anh để thực tập.

Kỷ Quân San “Ah” một tiếng, nói:


  • Tốt quá, chẳng qua trước đó vẫn nên chờ em xem qua “Pháp Y Học Cơ Sở” rồi
    hẵng nói.

Trần Tư Cừ lắc đầu cười nói:


  • Muốn không thừa nhận cũng không được mà, tên nhóc cậu nếu sinh sớm hai mươi
    năm thì chỉ e tôi có nước ăn không khí. Cũng không hiểu tại sao cậu có thể
    tích lũy kinh nghiệm lâm sàng nhiều đến vậy…

Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:


  • Năng lực của thiên tài không phải loại người phàm phu tục tử như anh có thể
    tưởng tượng đâu.

Trần Tư Cừ bị chọc tức không nói được gì. Lý Văn Cẩm lại mỉm cười nhìn Đỗ
Long, trong ánh mắt thấp thoáng lộ ra một chút nghi hoặc cùng nghiền ngẫm.

Đỗ Long tâm phân lưỡng dụng, cùng mọi người trò chuyện đồng thời còn phải dùng
tai nghe điện thoại để nghe lén cuộc nói chuyện ở phòng bên cạnh. Cách một bức
tường, trong một phòng riêng khác, Lý Thụy Trân đang cùng hai người Lư Tồn
Tiệp và Quách Ngạn Tiêu trò chuyện về việc sửa chữa nhà xưởng.

Lý Thụy Trân đối với giá cả mà hai người đưa ra cũng không vừa lòng lắm, vốn
cô định sẽ tìm một công ty xây dựng khác, nhưng sau khi nhận được điện thoại
của Đỗ Long thì cô lại thay đổi chủ ý.

Lý Thụy Trân lại nghe nói Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu là hung thủ giết
người nên rất kinh ngạc, thế nên cô liền đáp ứng hỗ trợ. Cũng vì thế nên cô
mới cùng hẹn hai người này cùng ăn cơm, thuận tiện bàn chuyện kinh doanh. Quả
nhiên, Lư Tồn Tiệp và Quách Ngạn Tiêu đều bị mắc lừa, vừa có thể bàn chuyện
làm ăn vừa có thể ngắm người đẹp, ai mà lại không vui cơ chứ? Cho nên bọn họ
đều thản nhiên đến đây.

Chờ khi bọn họ phát hiện không chỉ có một mình mình đến, nếu bây giờ quay về
thì cũng rất mất phong độ nên cả hai đành ở lại, huống chi Lư Tồn Tiệp và
Quách Ngạn Tiêu cũng không phải không quen. Bọn họ bình thường đều giả vờ
không quen biết, thật ra hai người rất chi là ăn ý. Đồng thời cả hai lại đoán
rằng Lý Thụy Trân làm vậy là vì muốn ép giá xuống thấp, nên mới cố ý cùng mời
bọn họ đến, trong lòng hai người âm thầm cười lạnh. Với sự ăn ý của hai người
bọn họ, cho dù cùng nhau chơi 3P với Lý Thụy Trân cũng không phải chuyện gì to
tát cả.

Ba người đều có mục đích riêng phải đạt được mà trò chuyện cùng nhau. Đỗ Long
nghe xong một lúc liền yên lòng, bởi vì Lý Thụy Trân ứng phó hai gã đàn ông
này vô cùng thoải mái. Ở trong khách sạn này, Đỗ Long cũng không cần phải lo
lắng cho cô nhiều lắm.

Đám người Đỗ Long bên này rất nhanh đã ăn xong. Đỗ Long nhờ Thẩm Băng Thanh
lái xe đưa Trần Tư Cừ về khách sạn, còn hắn tiếp tục ở lại chỗ này nghe lén.
Lý Thụy Trân triển khai thủ đoạn giao tiếp của cô khiến cho Quách Ngạn Tiêu và
Lư Tồn Tiệp thần hồn điên đảo. Hai người vì muốn biểu hiện khí khái nam tử
trước mặt Lý Thụy Trân mà không tự chủ uống rất nhiều. Đến lúc Lý Thụy Trân
phát tín hiệu, đám người Đỗ Long tiến vào phòng ăn riêng thì đã thấy Quách
Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp đều uống đến say mèm, một kẻ thì gục mặt xuống bàn
ngáy o… o…, một kẻ khác thì nằm thẳng cẳng trên mặt đất mơ mơ màng màng, lẩm
bẩm tìm người đấu rượu tiếp.

Trong lúc Đỗ Long còng tay hai người này, hắn cười với Lý Thụy Trân, nói:


  • Chị Lý, cũng là chị lợi hại, đây là nghi phạm mà em bắt giữ dễ dàng nhất từ
    trước tới giờ…

Lý Thụy Trân cười nói:


  • Miệng của cậu thật là ngọt, trên thực tế nếu không phải hai người bọn họ âm
    thầm phân cao thấp thì tôi cũng không dễ dàng chuốc say bọn họ như thế. Cái
    này gọi là “trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi”, nhiệm vụ xem như hoàn thành
    rồi chứ?

Đỗ Long cười nói:


  • Hoàn thành rồi, chị Lý, cảm ơn chị, bữa nào rảnh em mời chị dùng cơm.

Lý Thụy Trân cười nói:


  • Hay là thôi đi, chút tiền lương ít ỏi của cậu tốt nhất là dành để cưới vợ
    đi. Có rảnh thì ghé nhà tôi chơi, tôi làm mấy món ngon đãi cậu.

Đỗ Long cười nói:


  • Vậy em cũng không khách khí, chị Lý, bọn em giải hai tên này về trước rồi
    nói.


  • Đi đi.


Lý Thụy Trân nói. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mỗi người khiêng một tên, dìu
Quách Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp đi. Trong phòng chỉ còn lại mỗi Lý Thụy Trân,
cô đơn tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.

Trên xe cảnh sát, Đỗ Long dùng bộ đàm nói:


  • Các tiểu tổ chú ý, Quách Ngạn Tiêu và Lư Tồn Tiệp đã uống say, chúng tôi
    đang giải bọn họ về đồn cảnh sát, tiểu tổ nào cần chi viện xin yêu cầu nói rõ,
    over.


  • Chúng tôi nơi này không có vấn đề, over.


Các tiểu tổ khác đều truyền lại giọng nói, bọn họ đối với hành động bắt giữ
lần này tràn trề niềm tin.

Trên thực tế, cũng không có gì cần lo lắng, cuộc vây bắt đêm nay cũng không
phải bắt giữ tổ chức buôn lậu thuốc phiện gì đó. Chẳng qua chỉ là vài phần tử
tội phạm bao che cho nhau mà thôi.

Lúc này, Đỗ Long cải biến chủ ý, dùng bộ đàm nói:


  • Các tiểu tổ chú ý, hai gã thủ phạm chính đã bị khống chế, chỉ cần có thể
    xác nhận tòng phạm không thể truyền tin tức thì bất kỳ lúc nào các tiểu tổ
    cũng có thể tiến hành bắt giữ đối với nghi phạm. Lặp lại lần nữa, có thể bắt
    giữ nghi phạm bắt cứ lúc nào…

Việc ngồi chờ thời gian trôi qua thật sự là một sự chịu đựng khó khăn nhất,
nên mệnh lệnh của Đỗ Long khiến cho mọi người nhiệt liệt ủng hộ. Bọn họ đều
bắt đầu triển khai hành động, chưa đến năm phút sau, đám người Trần Khánh Minh
đã bị bắt gọn.

Sau khi Đường Minh Hoa bên kia nhận được tin tức cũng lập tức triển khai hành
động. Hai gã nghi phạm cuối cùng cũng bị bắt hết. Đến lúc này, hành động bắt
giữ chính thức thành công trọn vẹn.

Hiện tại thời gian còn sớm, Đỗ Long liền gọi điện cho Lý Tùng Lâm trước để báo
tin vui. Sau đó hắn gọi cho Lâm Nhã Hân, nói cô biết:


  • Chị Hân, bọn em bên này vừa mới phá xong một vụ án đặc biệt. Có hai ông chủ
    của công ty xây dựng bị bắt, em không biết tin tức này đối với chị có tác dụng
    gì hay không…

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Bọn họ vì sao lại bị bắt? Còn có cơ hội ra ngoài không?

Đỗ Long nói:


  • Bọn chúng giết người, cho dù có thể ra ngoài thì đó cũng là chuyện của vài
    chục năm sau rồi.

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Vậy thì cũng có thể suy xét đôi chút, chị ngày mai sẽ đến thành phố Thụy
    Bảo. Chuyện này đợi chị tới rồi sắp xếp, cậu không cần phải xen vào đâu… chủ
    nhân, nhớ em không?… Hihi…


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #670