Nội Tình Hắc Kim


Người đăng: tuanh.kst@

Phương Thiên Tứ cười nói:


  • Đỗ cảnh quan, anh tha cho tôi đi. Ông chủ của mỏ than Hắc Kim là Lý Võ Uy,
    điều này ai cũng biết, về phần ai đang bao che cho hắn... Vấn đề này tôi thực
    sự không thể nói được, anh thương xót mà tha cho tôi đi, nếu không thì anh
    giao tôi cho Ủy ban Kỷ luật đi, kết cục còn đỡ hơn một tí.

Việc nói sự thật đối với Phương béo không ngờ còn nghiêm trọng hơn là mất
chức, ngồi tù! Xem ra huyện Võ Khê nước rất sâu, Đỗ Long hừ một tiếng nói:


  • Thôi được rồi, vấn đề này xem ra liên lụy rất lớn, tạm thời bỏ qua vấn đề
    này, khi nào anh quay lại huyện Võ Khê thì gọi cho tôi, tôi ở đó, tạm biệt.

Đỗ Long cất điện thoại, nói với Mã Quang Minh:


  • Xem ra sự việc rất phiền phức, không ngờ anh ta không dám hé lộ chút tin
    tức nào.

Mã Quang minh gật đầu, nói:


  • Cái đó không cần phải nói, xem ra cả cái huyện ủy và UBND huyện Võ Khê này
    đều đã bị vùi lấp đi.

Đỗ Long gật gật đầu, đột nhiên nói:


  • Cháu nghĩ không chỉ như thế, không chừng cả thành phố Ngọc Minh và cả Tỉnh
    ủy cũng có ngườI tham gia vào, nếu không anh ta không đến mức lo lắng vậy.

Mã Quang Minh đột nhiên biến sắc, ông không phải là không nghĩ tới vấn đề này,
nhưng lại không dám khẳng định như Đỗ Long. Thành ủy còn dễ nói, nếu như việc
này còn liên lụy đến cấp Tỉnh ủy, thì ông cũng không có khả năng khống chế.

Mã Quang Minh sờ sờ điện thoại trong túi quần, nhưng lại nhớ tới lời dặn dò
của Bí thư Vương. Tạm thời, tốt nhất không cần kinh động đến Tỉnh ủy, để qua
giải quyết chính đáng, có kết quả rồi báo cáo với Tỉnh ủy cũng chưa muộn! Cuộc
gọi này nên gọi hay không, cũng là một vấn đề rối rắm trong lòng Mã Quang
Minh.

Dọc đường đi còn có hơn chục chiếc xe nữa gia nhập đoàn xe, trong đó bao gồm
xe của Ủy ban Kiểm tra kỷ luật, và vài chiếc xe tải Đông Phong, trên xe còn có
tấm vải bao trùm, không biết bên trong giấu cái gì. Hai chiếc xe mô tô cảnh
sát mở đường cũng biến thành hai chiếc BMW, dọc đường còi reo chạy thẳng hướng
huyện Võ Khê.


  • Huyện Võ Khê có 36 mỏ than, trong đó đa số là mỏ than nhỏ, tập đoàn mỏ than
    lớn nhất có 3 cái, đó là mỏ than Thiết Lĩnh, Công ty Hắc Kim cùng với tập đoàn
    Hoành. Mấy năm trước giá than trong nước tăng vọt, công nghiệp than đá trở
    thành sản nghiệp lớn nhất huyện Võ Khê. Nhưng quản lý của huyện Võ Khê lại
    không theo kịp, các mỏ than cạnh tranh lẫn nhau làm cho ngành than của huyện
    Võ Khê càng hỗn loạn, xấu tốt lẫn lộn. Vào năm ngoái, 8 trong số 36 mỏ than đã
    bị bán, trong đó có công ty Hắc Kim và tập đoàn Hoành còn không vào Top 3,
    nhưng bọn họ đều tự thâu tóm mấy mỏ than có sản lượng lớn lại. Nhất là công ty
    Hắc Kim, nghe nói có tuyên bố nội trong năm sẽ trở thành xí nghiệp sản xuất
    than lớn nhất huyện Võ Khê. Vì tranh giành nguồn tài nguyên than, khu than đá
    của huyện Võ Khê thường xuyên xảy ra xung đột.

Lư Thuận Vũ thấy vị trí của Đỗ Long trong lòng chủ tịch Mã còn quan trọng hơn
so với mình, nên có thái độ lấy lòng Đỗ Long khi giới thiệu tình huống của
huyện Võ Khê, một số tài liệu tham khảo bên trong cũng đưa cho Đỗ Long.

Đỗ Long phát hiện thấy nửa tháng trước, mỏ than Thiết Lĩnh mới bị phòng Than
đá và phòng Đất đai huyện Võ Khê ra thông báo đình chỉ hành vi trái phép. Đó
là do mỏ than Hắc Kim tố cáo mỏ than Thiết Lĩnh vi phạm phạm vi khai thác,
phòng Đất đai sau khi điều ra nhận định mỏ than Thiết Lĩnh đã vi phạm 500m, vì
thế mà ra thông báo. Nhưng mỏ than Thiết Lĩnh vẫn tiếp tục khai thác, vì thế
dẫn đến chuyện “Hắc Kim xâm chiến”, sự việc dẫn đến giai đoạn bạo lực.

Đỗ Long nhanh chóng xem hết tài liệu trong tay, nói:


  • Mỏ than Thiết Lĩnh hiện đang tố cáo lên trên, bọn họ cho là mình không có
    vi phạm. Trong điều tra của phòng Đất đai có tồn tại việc làm giả. Khi còn
    chưa điều tra rõ ràng sự việc, mỏ than Hắc Kim liền hành động tấn công mỏ than
    Thiết Lĩnh. Đây là hành vi phạm luật nghiêm trọng, tại sao pháp luật lại không
    truy cứu những người có liên quan? có lẽ cũng nhìn thấy vấn đề này, mà mỏ than
    Thiết Lĩnh mới có hành động báo thù. Những ban ngành có liên quan không ngăn
    cản đã gián tiếp thúc đẩy gia tăng bạo lực. Cháu cho rằng, phòng Đất đai,
    phòng Than đá, phòng Công an, phòng Giám sát huyện Võ Khê đều tồn tại sai sót.
    Chúng ta có thể nắm bắt từ việc nhỏ, tìm hiểu nguồn gốc để tìm ra cá to hơn.


  • Nhưng...


  • Đỗ Long quay đầu nhìn về phía Mã Quang Minh, nói:


  • Chú Mã, xảy ra chuyện lớn như vậy, cấp trên không thể không biết. Cháu thấy
    tốt nhất là nên báo cáo xin chỉ thị thì tốt hơn.


Mã Quang Minh khẽ lắc đầu, nói:


  • Không được, chờ đến khi tìm thấy đầu mối rồi nói.

Mã Quang Minh không giải thích với Đỗ Long. Mã Quang Minh vẫn còn chút băn
khoăn, hiện giờ không có dấu hiệu biểu hiện có liên quan đến Tỉnh ủy. Bây giờ,
ông là tổ trưởng tổ giải quyết sự xung đột bạo lực mỏ than ở Võ Khê, nếu xin
chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy thì sớm quá, có phải sẽ để lại ấn tượng không có
năng lực với cấp trên hay không?

Là cấp dưới thì mãi phải đoán suy nghĩ của lãnh đạo, Mã Quang Minh nhất thời
không đưa ra được chủ ý gì, cho nên tạm thời vẫn theo chính kiến của Bí thư
Thành ủy Vương, không làm to mọi việc lên.

Đỗ Long thấy Mã Quang Minh không đưa ra chủ ý gì nên cũng không nhắc lại việc
này, hắn tiếp tục nghiên cứu tư liệu trong tay. Không biết đã qua bao lâu,
đường chợt xóc nảy hẳn lên, Đỗ Long nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đường đang
sạch sẽ bằng phẳng trở nên gồ ghề, bụi bay khắp nơi, khắp nơi đều là bụi bay
mù mịt.

Lái xe Vương Chí Cường tắt điều hòa hai chiều, nói:


  • Đã tiến vào ranh giới huyện Võ Khê rồi, đường này là do xe tải chở than làm
    hỏng đó.

Đỗ Long liền nhìn thấy xe chở than đá, thấy một chiếc xe Đông Phong khoảng 15
tấn gia cố thùng xe thêm 2 tầng, trên là đống cục than đá được đắp vừa cao vừa
nhọn, khẽ có chấn động ra có cục than rơi xuống đường, sau đó bị chiếc xe sau
nghiến qua thành bụi, vừa làm hỏng đường, lại biến thành bụi tung bay.


  • Cái xe đó chắc phải chở đến 30 tấn nhỉ? Đỗ Long thở dài nói.

Vương Chí Cường liếc qua, nói:


  • Chỗ than đó đều được rắc nước rồi, ít nhất phải đến 50 tấn, vượt tải nghiêm
    trọng.

Đỗ Long thử dài nói:


  • Chở gấp 3 lần, mấy chiếc xe đó còn lao đi như thế, điều này cho thấy chất
    lượng ô tô nước ta rất cứng nhỉ.

Vương Chí Cường cười một tiếng nói:


  • Những chiếc xe này giống với mô tô của cậu, đều được cải tạo từ trên xuống
    dưới đó, nếu không thì sớm đã bị đè sập rồi.

Đỗ Long cười nói:


  • Vương đại ca, nhìn từ xa như vậy, lại có thể biết xe của tôi đã được cải
    tạo qua, thật là tinh mắt.

Vương Chí Cường nhìn Đỗ Long qua chiếc kính chiếu hậu, nói:


  • Tôi cũng không hẳn tinh mắt như vậy đâu, trước đây tôi đã thấy xe của cậu,
    vì thế mà liếc mắt một cái liền nhận ra.


  • Hả


Đỗ Long cười nói:


  • Vương đại ca đã nhìn thấy xe của tôi ở đâu? Mới hôm qua tôi mới lấy được từ
    sở, nghe nói là xe đó bị khóa một tháng rồi, không ai nhận lãnh, nên tôi lấy.

Vương Chí Cường cười nói:


  • Vậy cậu cũng nên cẩn thận, mặc dù tôi biết không được nhiều lắm, nhưng nghe
    nói chủ nhân của nó rất có lại lịch đó. Không biết là cảnh sát giao thông nơi
    nào, lại dám bắt chiếc xe đó.

Đỗ Long cười mếu nói:


  • Không phải chứ. Tôi có được một cách đoàng hoàng đó chứ.

Vương Chí Cường nói:


  • Tôi cũng chỉ là nói vậy, cậu đừng căng thẳng.

Ông chủ ngồi ở phía sau, nên Vương Chí Cương cũng không dám nhiều lời, thuận
miệng hàn huyên với Đỗ Long vài câu liền chuyên tâm lái xe, thư ký Lư cũng có
chút cẩn trọng. Trong xe lại trở nên yên tĩnh.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #67