Người đăng: tuanh.kst@
Đợi Trần Tư Cừ trách móc xong, Đỗ Long mới nói:
Trần Tư Cừ và Lý Văn Cẩm quả thật đã tới thành phố Ngọc Minh tìm Đỗ Long,
nhưng đáng tiếc lại đi vô ích, bởi vì Đỗ Long đã bị điều tới thôn Mãnh Tú,
Trần Tư Cừ nói:
Trong điện thoại đột nhiên truyền tới một giọng nữ rất nhẹ nhàng, cô nói:
Đỗ Long nói:
Đúng vậy. Lúc đó vì để giữ lời hứa với anh ta nên tôi đã cố ý nói như vậy,
tôi và Trần sư tỷ quả thật không có bất cứ sự tiếp xúc nào.
Kẻ lừa đảo!
Trần Tư Cừ ở bên cạnh hét to, sau đó Lý Văn Cẩm nói:
Đỗ Long nói:
Lý Văn Cẩm nói:
Đỗ Long nói:
Lý Văn Cẩm thở gấp, cô nói:
Đỗ Long nói:
Lý Văn Cẩm đã tin khoảng 80%, cô còn gấp gáp muốn xem bức di thư của cha mình,
vì thế cô hỏi:
Đỗ Long nói:
Lý Văn Cẩm không hề nghĩ ngợi mà đáp ứng ngay, sau đó Đỗ Long nói:
Lý Văn Cẩm đồng ý, cô tỏ vẻ sẽ lập tức đi đặt vé máy bay, hy vọng ngày mai có
thể gặp được Đỗ Long. Sau khi để cô mua vé máy bay xong, Đỗ Long gửi cho cô
một tin nhắn, sau đó kết thúc cuộc đàm thoại.
Sau khi buông điện thoại Đỗ Long mới thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy Trần Tư Cừ ở
bên cạnh hét lớn nói mình cũng muốn đi, như vậy… Nếu như Kỷ Quân San đã quyết
định, có lẽ có thể để cô ấy bái Trần Tư Cừ làm thầy.
Đỗ Long lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Quân San, hỏi cô đã suy nghĩ kỹ chưa. Kỷ
Quân San nhận được điện thoại của Đỗ Long rất vui vẻ, cô biểu thị bản thân đã
quyết định rồi, cô đồng ý trở thành một pháp y!
Đỗ Long xác nhận lại hết lần này tới lần khác, lúc này hắn mới nói:
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long phân chia nhiệm vụ của tổ trọng án. Ngoài Đường Minh
Hoa, Bạch Hồng Ấn và Trương Hoành Lợi đã đi tới Quảng Đông, những người khác
đều được Đỗ Long điều tới xã Hộc Ngọc điều tra khắp nơi. Ngoài thôn Uyển Khê,
mấy thôn xung quanh lân cận cũng phải điều tra. Trọng điểm điều tra là nhân
viên mất tích và người có tiền. Kỳ thực, vụ điều tra này chính là thả khói đạn
nhằm mê hoặc bọn người Trần Khánh Minh.
Thẩm Băng Thanh là người rời đi cuối cùng, anh níu Đỗ Long lại hỏi:
Đỗ Long hưng phấn nói:
Đi tới thành phố Lỗ Tây, đón toàn gia chuyên viên pháp y quyền uy và người
đẹp nhân loại học tới thành phố Thụy Bảo du lịch, đồng thời học tập làm việc.
Hừ, cậu cứ đắc chí đi…
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long không để sự uy hiếp của Thẩm Băng Thanh trong lòng, hắn ngâm nga bài
hát lái xe theo hướng thành phố Lỗ Tây. Lý Văn Cẩm đã mua vé máy bay, sẽ tốc
hành tới thành phố Lỗ Tây, Đỗ Long phải chạy tới thành phố Lỗ Tây trước khi
máy bay hạ cánh.
Đỗ Long mặc bộ trang phục cảnh sát đứng trước cửa ra sân bay, trong tay giơ
tấm biển welcome, muốn không nhìn thấy cũng rất khó, vì thế từ phía xa bọn
Trần Tư Cừ đã nhìn thấy Đỗ Long. Từ xa Trần Tư Cừ đã chỉ vào Đỗ Long hét:
Đỗ Long cười chào hỏi bọn họ, sau đó hỏi:
Trần Dật Lộ nghiêng đầu nhìn mẹ, Lý Văn Cẩm xoa xoa đầu bé rồi nói:
Lúc này Trần Duật Lộ mới gọi chú, sau đó nhận lấy hộp bánh Oreo trong tay Đỗ
Long.
Đỗ Long cười xoa đầu Trần Duật Lộ, sau đó nói:
Ba người đi theo Đỗ Long lên xe cảnh sát. Đỗ Long lấy một phong thư da trâu
dày trong hộp văn kiện quay đầu lại đưa cho Lý Văn Cẩm đang ngồi ở ghế sau,
nói:
Lý Văn Cẩm có vẻ hơi xúc động khi nhận phong thư, gấp rút không thể đợi chờ mà
rút ra một quyển sách rất dày bên trong mang tên “Chứng nhận giám định pháp y
hiện đại”. Lý Văn Cẩm mở trang bìa bên trong, nét bút quen thuộc xuất hiện
trước mắt cô. Lý Văn Cẩm không kìm nổi nước mắt lưng tròng, không còn chút
nghi ngờ đối với Đỗ Long. Tiếp đó cô tìm thấy bức di thư của cha cô Lý Vân Lâm
viết. Xem xong nội dung bức di thư, nước mắt của Lý Văn Cẩm tuôn như suối.
Trần Tư Cừ xem lại bức di thư cẩn thận một lần, anh ta cũng có chút cảm động,
nói:
Đỗ Long nhìn Lý Văn Cẩm qua gương chiếu hậu nói: