Người đăng: tuanh.kst@
Thứ được bán nhiều nhất trong chợ Hoa Điểu Thành phố Thụy Bảo cũng là Phỉ
Thúy. Dương nhiên đa số là đồ giả. Tiệm bán đồ cổ chỉ có hai nhà, Đỗ Long vẫn
chưa bước vào. Hắn đứng trước cửa một tiệm trong số đó nhìn thấy cặp bình gốm
giống y hệt cái trong tấm ảnh.
Đỗ Long bước vào trong tiệm, hỏi:
Ông chủ tiệm đang ngủ gật trong tiệm, bỗng nhiên thấy ba người cảnh sát bước
vào, ông ta có chút kinh hãi. Thấy hỏi vậy liền vội vàng đáp:
Đỗ Long nói:
Ông chủ nói:
Trên mặt ông chủ lộ ra vẻ đau lòng, Đỗ Long lại không có động tĩnh. Hắn lôi
đèn pin ra chiếu vào bên trong cái bình. Kí hiệu bên trong cũng chỉ khác ngày
sản xuất mà thôi.
Đỗ Long lấy bức ảnh chụp trong điện thoại ra đưa cho chủ tiệm xem, hỏi:
Chủ tiệm liếc một cái liền nhận định nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Ông chủ tiệm cười đau khổ nói:
Đỗ Long nhướn mày, nói:
Ông chủ tiệm nhớ lại nói:
Đỗ Long có chút thất vọng nói:
Ông chủ tiệm nói:
Đỗ Long tinh thần phấn chấn, hỏi:
Ông chủ tiệm nói:
Đỗ Long tiếp tục hỏi:
Chủ tiệm nói:
Ông chủ tiệm hào hứng đi tìm quyển sổ theo dõi của mấy năm trước, tìm thấy bản
ghi chép đó. Đúng là vào ngày mười ba tháng tám bán được một cái bình.
Đỗ Long ghi chép hết tất cả những manh mối ông chủ tiệm đưa cho. Khi bày tỏ
cám ơn ông chủ tiệm và chuẩn bị ra về, ông chủ tiệm lòng tràn đầy kỳ vọng nói:
Trương Hoành Lợi bĩu môi, nói:
Ông chủ tiệm cười ha hả nói:
Cảnh quan cậu vừa mở lời tôi đã nhìn ra, người lành nghề, người lành nghề
chân chính! Trong tiệm này cũng có mấy loại đồ cổ thật, nếu như cảnh quan cậu
tìm ra được, tôi chuyển nhượng giá rẻ cho cậu. Thế nào? Thử xem nào?
Đồ cổ, bao nhiêu năm được tính là đồ cổ?
Trương Hoành Lợi tự đắc hừ một tiếng. Ánh mắt không tự chủ dạo lướt trên kệ
đồ. Vừa rồi khi Đỗ Long đang hỏi dò ông chủ tiệm, cậu ta cứ xem đông ngó tây.
Ông chủ tiệm thích nhất chính là kiểu khách hàng này, cho nên cố ý nói lời
tương kích. Trương Hoành Lợi quả nhiên bị mắc câu.
Nếu như ở đây bày chính là Ngọc thạch Phỉ Thúy, Đỗ Long may ra còn có chút
hứng thú. Đồ cổ gốm sứ không phải sở trường. Huống chi Đỗ Long căn bản không
tin trong tiệm này thật sự có đồ cổ, cho nên hắn nói:
Trương Hoành Lợi trả lời, nhưng chân không dịch chuyển. Đỗ Long thấy thế liền
nói:
Ông chủ tiệm cười nói:
Đỗ Long ngồi cạnh bàn trà, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn thủy tinh công nghiệp.
Anh mắt cũng thuận tiện liếc những cái kệ kia, nhìn ngắm các kiểu bình gốm
được bày biện trên đó.
Trương Hoành Lợi tìm kiếm kỹ lưỡng mục tiêu. Thỉnh thoảng cầm lên một thứ ngó
ngó chút, rồi lại đặt xuống. Xem ra cậu ta đúng thật có chút năng khiếu.
Ông chủ tiệm ân cần pha ấm trà bước ra. Đỗ Long nhìn bộ ấm trà Tử Sa trong tay
ông ta, cười nói:
Ông chủ cười tủm tỉm nói:
Trương Hoành Lợi bước tới, nhấc cái ấm Tử Sa lên xem xét tỉ mỉ. Sau đó cậu ta
bĩu môi, nói:
Ông chủ tiệm dựng thẳng ngón tay cái, cười nói:
Đỗ Long cũng bị hứng thú, hắn thử dùng mắt trái không ngừng cắt ghép, giống
như lúc ở hiện trường phạm tội vậy, cắt rồi cắt. Cảm giác tựa như đang bới
lông tìm vết vậy. Mấy hình ảnh đại thể giống nhau nhưng màu sắc lại khác
thường liên tục cắt ghép trước mắt Đỗ Long. Bỗng nhiên một vệt tối nhỏ lóe lên
trong bức hình thu hút sự chú ý của Đỗ Long. Trong mảng sắc thái liên tiếp, sự
xuất hiện của vệt tối này có chút bất ngờ. Đỗ Long mở to mắt hướng nhìn chỗ
vệt tối xuất hiện, chỉ nhìn thấy bộ ấm trà rất bình thường bày trên kệ, chẳng
khác mấy so với hàng chục bộ bày bán ngoài vỉa hè.
Đỗ Long biết rằng đó là một bộ ấm trà bùn đỏ, ấm trà Tử Sa. Loại này so với
những loại bên cạnh rốt cuộc có gì khác nhau? Đỗ Long rất tò mò. Sau khi hắn
uống ngụm trà liền đứng lên, cũng lần theo các giá kệ chậm rãi nhìn ngắm.