Hối Hả Ngược Xuôi


Người đăng: tuanh.kst@

Vị mỹ nhân này chính là Ủy viên Hội nghị hiệp thương Thành phố Thụy Bảo, phú
bà Lý Thụy Trân. Đỗ Long ngó vào trong xe nói:


  • Chị Lý, sao không thấy vệ sĩ của chị đâu?

Lý Thụy Trân nói:

-Tại sao lại không có, chẳng phải ghế trước có hai người sao? Tiểu Đỗ, lần này tính đi đâu vậy? Có muốn tôi tiễn một đoạn không?

Đỗ Long nói:


  • Không cần, xe của tôi ở phía trước. Chị Lý, công trường này không phải là
    của chị đấy chứ? Nếu không một nơi hẻo lánh như thế này làm sao chị lại có thể
    tới chứ?

Lý Thụy Trân cười nói:


  • Tôi không có năng lực kinh doanh bất động sản, công trường là của bạn tôi.
    Hôm nay tìm ông ta có chút việc, vì thế mới tới. Cậu tới đây phá án hả?

Đỗ Long chuyển ý, nói:


  • Trùng hợp quá, tôi cũng muốn tìm ông chủ của công trường này hỏi chút
    chuyện.

Lý Thụy Trân nói:


  • Vậy chúng ta cùng đi nhé, lên xe đi.

Đỗ Long lên xe, chào hỏi với hai vệ sĩ ngồi phía trước. Chiếc Mercedes-Benz
một mạch lái thẳng vào công trường.

Lý Thụy Trân giải thích, nói:


  • Ủy Ban Thành phố Lỗ Tây đã giúp tôi chuẩn bị xong đất xây dựng. Tôi đã có
    sẵn bản vẽ, chỉ cần tìm xong đội thi công là có thể bắt đầu xây dựng nhà xưởng
    mới. Mấy năm trước cũng chính người bạn này giúp tôi xây dựng nhà xưởng, cho
    nên hôm nay đến tìm anh ta xem có thể giúp thêm lần nữa không.

Đỗ Long nhìn tình hình hỗn độn của công trường, nói:


  • Công ty xây dựng Kim Nguyên... Quản lý của công ty này dường như không được
    tốt lắm. Chị Lý, chị yên tâm giao công trình cho anh ta sao?

Lý Thụy Trân nói:


  • Tôi cũng không phải xây tòa nhà cao ốc gì, tối đa cũng chỉ là nhà xưởng năm
    sáu tầng thôi. Người này tuy rằng quản lý không tốt, nhưng chất lượng xây dựng
    của ông ta cũng không tệ. Anh ta bây giờ làm lớn rồi. Trước đây cũng bình
    thường, chỉ là chủ thầu nhỏ dẫn theo đám nhân công mà thôi.

Đỗ Long nói:


  • An toàn là trên hết, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Lý Thụy Trân cười nói:


  • Nếu như quyết định ký hợp đồng với anh ta, tôi sẽ đặc biệt chú ý vấn đề
    an toàn, cậu yên tâm.

Mercedes-Benz dừng lại trước dãy nhà trệt được xây lên cạnh công trường. Dãy
nhà trệt này là nơi ở của công nhân, điều kiện tương đương kém. Tuy nhiên, một
đầu của dãy nhà lại được xây cất khá tốt. Nhìn qua lớp kính có thể thấy rõ bên
trong không chỉ quét sơn lót mà nền nhà còn lát gạch men sứ. Một chiếc điều
hòa kiểu đứng đang xoay chuyển ong ong. Đây là một văn phòng rộng rãi, sáng
sủa. So với đầu phía ngoài cách bởi vách kính ngăn thật giống như hai thế giới
trái ngược nhau.

Ông chủ của công ty xây dựng Kim Nguyên tên Lư Tồn Tiệp. Trong văn phòng kính
sáng, rộng rãi kia anh ta chiếm một phần lớn. Qua lớp kính trong suốt nhìn
thấy chiếc Mercedes-Benz lái tới, Lư Tồn Tiệp vội vàng ra đón, cười ha hả nói
với Lý Thụy Trân đang bước xuống xe:


  • Sếp Lý hạ cố tới chơi, thật là vinh dự quá!

Lý Thụy Trân cười nói:


  • Anh mới là ông chủ lớn đấy. Tôi giới thiệu một chút, vị này đội trưởng tổ
    trọng án cục Công An, Đỗ Long.

Lư Tồn Tiệp nhìn thấy cảnh sát từ trong xe bước xuống trong lòng đã bắt đầu
thầm thì. Nghe danh tiếng của Đỗ Long, anh ta vội vàng nở nụ cười, nói:


  • Hóa ra là Đỗ cảnh quan, ngưỡng mộ đã lâu!

Đỗ Long nói:


  • Ông chủ Lư yên tâm, tôi không phải đến điều tra anh trốn thuế lậu hay cái
    gì khác đâu. Tôi chỉ tùy tiện tới hỏi anh mấy chuyện có liên quan tới một công
    nhân của anh thôi…Nghe nói anh ta đã cứu con trai của anh?

Lư Tồn Tiệp ngây người sửng sờ, sau đó nói:


  • Người cậu nói là Đỗ Thì Kiệt sao? Đúng vậy, anh ta đã từng cứu con trai
    tôi, bởi vậy tôi rất cảm kích anh ta. Đỗ cảnh quan, điều này có gì không đúng
    sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:


  • Không có gì sai, chỉ là muốn xác nhận một chút... Uhm, bởi vì anh cứu con
    của anh, cho nên anh đã cho anh ta một số tiền thưởng đúng không?

Lư Tồn Tiệp nhìn ngó bốn phía, gượng cười thấp giọng nói:


  • Anh ta kể hết với Đỗ cảnh quan rồi sao? Không sai, tôi cho anh ta một chút
    tiền, còn giúp anh ta đăng ký thi bằng lái xe tải. Bây giờ anh ta sống cũng
    khá, làm sao thế? Đỗ cảnh quan, anh ta phạm tội gì sao?

Đỗ Long nói:


  • Không có... Tôi tùy ý hỏi chút thôi. Tôi phải đi đây, rất hân hạnh được làm
    quen với anh.

Lư Tồn Tiệp vội vàng bắt tay Đỗ Long, nói:


  • Tôi cũng rất hân hạnh được biết Đỗ cảnh quan.

Lý Thụy Trân kinh ngạc nói:


  • Tiểu Đỗ, nhanh như vậy đã hỏi xong rồi? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ hỏi nhiều
    câu hỏi cổ quái cơ đấy.

Đỗ Long cười nói:


  • Ông chủ Lư cũng không phải nghi phạm, tôi lấy đâu ra nhiều câu hỏi cổ quái
    chứ? Được rồi, hai vị sếp lớn từ từ nói chuyện, tôi còn phải tới công trường
    khác tìm người.

Lý Thụy Trân nói:


  • Vậy không làm phiền cậu. Ông chủ Lư, chúng ta vào trong nói chuyện đi.

Sau khi Đỗ Long rời khỏi Công ty xây dựng Kim Nguyên, hắn không đi gặp anh em
Trần Khánh Minh như đã nói. Hắn đi thẳng về tổ trọng án, chỉ thấy Bạch Hồng Ấn
và Trương Hoành Lợi vẫn đang hì hục dính bình gốm. Thứ này thật giống xếp
hình, lúc bắt đầu rất khó, càng về sau càng nhanh. Bọn họ đã dính được hơn nửa
bình, phỏng chừng 10 phút nữa sẽ hoàn thành.

Đỗ Long đi vào phòng làm việc của Uông Lập Bân, chỉ thấy cậu ta vẫn đang chăm
chỉ làm việc. Đỗ Long hỏi:


  • Có phát hiện gì không?

Uông Lập Bân nói:


  • Có, thực sự là có quá nhiều. Chỉ riêng danh sách những người mất tích gần
    mười năm nay chưa tìm thấy của thành phố Thụy Bảo đã hơn năm trăm người. Loại
    trừ phụ nữ và trẻ em, loại trừ tiếp nhân tố tuổi tác, chiều cao vẫn còn hơn ba
    mươi người cơ.

Đỗ Long nói:


  • Cậu hãy thêm cái nữa, loại trừ người lao động chân tay. Người chết có khả
    năng là người làm việc văn phòng.

Uông Lập Bân sau một hồi đối chiếu, nói:


  • Vẫn còn năm người.

Đỗ Long lại hỏi:


  • Mất tích trong vòng từ 3 đến 5 năm thì thế nào?

Uông Lập Bân nói:


  • Còn lại một người, tuy nhiên người này không có khả năng. Vợ Y báo nguyên
    nhân mất tích là khi bọn họ bộ hành bị nước lũ trong núi cuốn trôi. Những
    người cùng đi lúc đó đều chứng kiến.

Đỗ Long nói:


  • Vậy cậu cứ tiếp tục đối chiếu với danh sách mất tích của các vùng khác. Nếu
    cần thiết phải đối chiếu trong toàn tỉnh, thậm chí cả danh sách mất tích của 5
    tỉnh Tây Nam.

Uông Lập Bân cười khổ sở, nói:


  • Đội trưởng Đỗ, như thế này nhân lực để đối chiếu thực sự là quá khó. Cứ cho
    là tất cả nhân viên của phòng Giám sát mạng Thành phố Thụy Bảo đến hỗ trợ,
    phải đối chiếu danh sách những người mất tích của toàn tỉnh, e rằng phải mất
    hơn nửa tháng. Có rất nhiều cảnh sát cơ sở khi đăng ký rất không quy phạm, căn
    bản là không có cách sàng lọc để kiểm tra.

Đỗ Long nói:


  • Nếu cảm thấy không quy phạm, cậu hãy tạo ra một cái quy phạm để mọi người
    căn cứ vào đó chẳng phải là được sao? Được rồi, tiếp tục cố gắng đi, đừng than
    trách nữa. Người thông minh sẽ không bị khó khăn hù dọa.

Khi Uông Lập Bân đang vò đầu bứt tóc, bọn Bạch Hồng Ấn cuối cùng đã hoàn thành
công việc. Nhìn chiếc bình gốm hoàn chỉnh, cảm giác tự hào dâng trào.

Bình gốm cao chừng một mét, chiếc bình hình dáng uốn cong hoàn toàn không phải
là chiếc bình dùng để đựng nước, đựng gạo. Bên ngoài điêu khắc đường hoa văn
rất đặc biệt, thoạt nhìn rất cổ kính. Đáng tiếc là dưới đáy bình có khắc địa
chỉ nhà máy sản xuất. Ngày sản xuất đã lộ ra thân phận thật sự của nó, cũng
chỉ là hàng thủ công mỹ nghệ mà thôi.

Đỗ Long dùng di động chụp mấy tấm ảnh chiếc bình gốm đã được phục hồi, bao gồm
cả ký hiệu ẩn sâu bên trong chiếc bình, sau đó nói với bọn Bạch Hồng Ấn:


  • Mau đi ăn cơm đi, ăn no rồi cùng anh tới chợ Hoa Điểu lượn một vòng.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #661