Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long biết rằng sự việc không đơn giản như vậy, hắn im lặng nghe tiếp, Mã
Quang Minh quả thật nói tiếp:
- Chuyện này phải mãi Chủ nhật mới báo đến Thành phố, hơn nữa còn che giấu
rất nhiều chuyện thực. Tôi tuy rằng nhìn thấy bọn họ đang giấu giếm gì đó,
nhưng lại không thể ngờ bọn họ che giấu nhiều như vậy.
Mã Quang Minh dùng sức bóp chặt nắm tay, nói:
- Thành ủy bắt đầu chú ý đến mỏ than huyện Võ Khê, đến ngày hôm qua, Bí thư
huyện ủy còn thề thốt với tôi là sự tình đã giải quyết hoàn tất rồi, không ngờ
mới có một đêm mà…
Mã Quang Minh tiếp tục nói:
- Đêm qua hơn 300 công nhân của mỏ than Thiết Lĩnh đã nhảy vào mỏ than Hắc
Kim để báo thù. Không ngờ lại trúng kế vườn không nhà trống, bọn nọ bị bao vây
bởi rất nhiều người. Hai bên đánh nhau tàn nhẫn tại mỏ than Hắc Kim, cả hai
bên đều dùng đến súng ống, cuối cùng thành một cuộc đối đầu ác liệt…
Đỗ Long cuối cùng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Mấy trăm người
ẩu đả, hơn nữa lại sử dụng súng ống, hai điều này đều là điều mà người làm
quan kiêng kị nhất, không ngờ lại đồng thời xảy ra.
Đỗ Long trầm giọng nói:
- Đã có bao nhiêu người chết rồi.
Mã Quang Minh khẽ thở dài:
- Xác nhận là tử vong 3 người, còn có mấy người bị trọng thương, thật không
ngờ, thật không ngờ…
Mã Quang Minh trong lòng thầm hận, nếu không phải Trương Hành làm mình phân
tâm, thì chuyện này có thể tránh được. Bây giờ chuyện đã xảy ra, mặc dù trách
nhiệm chính Mã Quang Minh không phải là về an toàn của mỏ than, những cũng
phải chịu một phần trách nhiệm. Một vết bẩn không thể tránh được xuất hiện
trong hồ sơ, sau này ắt sẽ ảnh hưởng đến con đường tiến của ông. Đấy là trong
trường hợp mọi việc được giải quyết tốt, còn nếu mọi việc không được giải
quyết ổn thỏa, e rằng lập tức bị bãi chức về nhà.
Đỗ Long hỏi tiếp:
- Những người đánh lộn đã tản đi rồi sao? Đống súng ống đó thu lại được
không? Người nhà của người bị thương đã được thu xếp ổn thỏa cả chưa?
Nghe Đỗ Long hỏi liên tiếp về vấn đề này, Mã Quang Minh không ngừng gật đầu
nhẹ. Những vấn đề này ông đã sớm chất vấn qua Bí thư huyện ủy Triệu Hoài An
của huyện Võ Khê. Triệu Hoài An trả lời mập mờ không rõ ràng, khiến Mã Quang
Minh phát hỏa trong lòng. Bằng này tuổi rồi, đã nhiều năm làm quan như vậy, tố
chất chính trị và năng lực xử lý sự việc bất thường lại không bằng một người
trẻ tuổi mới tốt nghiệp, thật là sống uổng phí bao nhiêu năm.
Mã Quang Minh trầm giọng nói:
- Quan chức huyện Võ Khê cũng không trả lời rõ ràng với tôi. Tôi cũng đã hiểu
được chút tình hình thông qua người của mình, thì mới biết sự việc không đơn
giản như vẻ ngoài của nó, vấn đề bên trong còn rất nhiều. Tôi tổng kết lại vài
điểm, tiểu Vũ, cậu nói cho Đỗ Long đi.
Lư Thuận Vũ trả lời một tiếng, quay đầu lại nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, Chủ tịch Mã đã tổng kết lại vài điểm. Thứ nhất, huyện Võ Khê có
rất nhiều mỏ than đều không rõ quyền sở hữu, ranh giới không rõ ràng, sinh ra
tranh chấp phạm vi khai thác khoáng sản. Thứ 2, việc thợ mỏ mỏ Hắc Kim nhảy
vào mỏ than Thiết Lĩnh đánh thương người không được giải quyết thích đáng, làm
thợ mỏ mỏ than Thiết Lĩnh nén oán hận dẫn đến bùng nổ. Thứ 3, huyện Võ Khê rõ
ràng có khuynh hướng thiên vị mỏ than Hắc Kim, khi triệu tập đôi bên đến không
giải quyết tranh chấp, mà ngược lại càng gây thêm mâu thuẫn. Thứ 4, sau khi sự
việc phát sinh thì dễ thấy phản ứng của huyện Võ Khê là quá chậm, 3 tiếng sau
cảnh sát phòng ngừa bạo lực mới đi đến, hơn nữa lại để lộ tin tức, để bên phía
thợ mỏ Hắc Kim chạy trốn mất, không bắt được một tên nào. Thứ 5, không lo trấn
an nhà có người chết, còn xảy ra việc ẩu đả với họ, dẫn tới tinh thần của họ
trở nên gay gắt, sinh ra việc vây quanh Ủy ban nhân dân huyện
Mã Quang Minh than nhẹ một tiếng, nói:
- Đỗ Long, từ sự việc liên tiếp xẩy ra như vậy, cháu có thể nhận thấy điều
gì?
Đỗ Long nói:
- Thế lực của mỏ than Hắc Kim rất mạnh, chắc Ủy ban nhân dân huyện Võ Khê có
vấn đề.
Mã Quang Minh nói:
- Nói rất đúng, tuy nhiên cũng phải xem lại, vì sao thế lực của mỏ than Hắc
Kim lại mạnh như vậy? Cũng là bởi vì không có ai dám quản lý chúng, ta lại
muốn xem, ai đã bao che đám cường đạo đó.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Huyện Võ Khê có mấy mỏ than lớn? Ông chủ của mỏ than Hắc Kim tên là gì?
Cháu có bạn ở huyện Võ Khê, có lẽ có thể lấy một ít tài liệu từ cậu ấy.
Mã Quang Minh liếc nhìn Đỗ Long một cái:
- Hả, bạn của cháu là ở bộ phận nào? Việc này cậu ta chưa chắc đã chịu nói
cho cháu đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Thử một chút cũng không sao, chú không cho rằng sẽ đánh cỏ động rắn đấy
chứ?
Mã Quang Minh nói:
- Rắn thì đã sợ chạy đi hết rồi, còn có gì mà lo sợ nữa, chấu làm đi, xem có
thể hỏi được gì không.
Thế là Đỗ Long lấy điện thoại gọi đi, điện thoại vừa reo đã bị dập máy, sau
hai phút Đỗ Long lại gọi tiếp, điện thoại lại bị ngắt, Đỗ Long hừ một tiếng,
nói:
- Tên khốn này, đám cúp máy với cháu, thật không biết sống chết.
Mã Quang Minh nói:
- Ta nói rồi, thời điểm này, cậu ta không tắt máy là tốt lắm rồi.
Đỗ Long hừ một tiếng, ngón tay của hắn ấn trên điện thoại một hồi, một tin
nhắn được gửi đi rất nhanh:
- Họ Phương kia, ông dám cúp máy của tôi! Được lắm, một bản báo cáo về hai
thân phận và yêu đương vụng trộm của ông sẽ được gửi tới bàn làm việc của Chủ
nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thiên Nam!
Tin nhắn được gửi đi sau hai phút, thì di động của Đỗ Long vang lên, Đỗ Long
lập tức cúp máy, sau đó điện thoại lại reo lên, Đỗ Long lại dập máy. Mã Quang
Minh liếc Đỗ Long một cái, tiểu tử này thật có cá tính, thích dập máy điện
thoại.
Đỗ Long dập máy đối phương 4 lần, đến lần thứ 5 đợi nửa phút mới nghe điện
thoại, Đỗ Long uể oải hỏi:
- Alo, anh là ai, sao lại cứ gọi cho tôi, có tin tôi cho anh vào sổ đen không
hả.
Phương Thiên Tứ cười nói:
- Là tôi Phương Thiên Tứ, ông em chính là viên cảnh sát trẻ buổi sáng đấy hả?
Tên là Long gì...
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Hóa ra là anh à, tôi chính là Đỗ Long, ông chủ Phương, tôi còn tưởng rằng
đứa trẻ ngỗ ngược nào nghịch điện thoại. Ông chủ Phương giờ đang ở đâu? Sao
lại khó gọi như vậy?
Phương Thiên Tứ cười khổ nói:
- Đỗ cảnh quan, anh đừng đùa tôi, hiện tại tôi đang có việc gấp, anh có
chuyện gì thì nói nhanh đi.
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Chuyện của tôi gấp hơn, chắc anh phải biết ông chủ của mỏ than Hắc Kim là
ai đúng không? Gã ta có quan hệ rất chắc ở huyện Võ Khê, rốt cuộc là ai bao
che cho gã? Anh không bảo là không biết đấy chứ?
Phương Thiên Tứ chợt cảnh giác, hỏi ngược lại:
- Đỗ cảnh quan, chuyện này không liên quan gì đến anh đấy chứ? Anh không
trong đội hình sự chứ? Sao lại quản đến huyện Võ Khê thế?
Đỗ Long cười nhạt nói:
- Anh nói không sai, sáng nay tôi vừa mới phá xong vụ án, chiều thì chuyển
đến tổ chuyên án rồi, hiện tại đang trên đường đến huyện Võ Khê. Ngồi cạnh là
Lưu Minh Khánh chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Ngọc Minh, anh có muốn nói
chuyện với Chủ nhiệm Lưu không?
Hai chân Phương Thiên Tứ khẽ run rẩy, anh ta đang vì cuộc chiến ở mỏ than
huyện Võ Khê mà chạy bôn ba khắp nơi, vào lúc này sao dám nói chuyện cùng Chủ
nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố. Đỗ Long một hơi đã nói ra hắn gia nhập vào tổ
chuyên án, giờ đang tới huyện Võ Khê, điều này làm cho Phương Thiên Tứ không
thể nghi gờ lời nói của Đỗ Long. Mà càng cảm thấy Đỗ Long thần thông quảng
đại, phải biết rằng tổ chuyên án là dễ dàng gia nhập được vậy sao?