Người đăng: tuanh.kst@
Bạch Hồng Ấn và Trương Hoành Lợi với vẻ mặt không tình nguyện bị dẫn tới phòng
khám nghiệm tử thi. Cái bình gốm kia đã bị đập vỡ, một đống bùn đất được chất
trên bàn khám nghiệm. Trên một chiếc bàn khác xếp ngay ngắn những chiếc xương
cốt được nhặt ra từ đống bùn đất.
Lúc Đỗ Long tới, Hoàng Minh Huy đang viết báo cáo. Đỗ Long nói:
- Sếp Hoàng, trên thi thể không phát hiện có vết thương trí mạng nào sao?
Hoàng Minh Huy dừng tay, bước tới cạnh bộ hài cốt nói với Đỗ Long:
- Không phát hiện được vết thương mới nào, cũng không có dấu hiệu bị trúng
độc. Tôi nghĩ cái chết của y có thể do nghẹt thở hoặc bị tổn thương phần mềm
nào đó, chẳng hạn như mất quá nhiều máu. Bởi thế mới không đả thương đến xương
cốt.
Đỗ Long gật đầu, đột nhiên nói:
- Có khả năng nào bị chết bỏng trong nồi nước sôi không?
Hoàng Minh Huy sửng sờ, sau đó ha ha nói:
- Thế này có thể giải thích rằng thi thể bị luộc... Có điều căn cứ dấu vết
sót lại từ chỗ bộ xương bị đứt gãy kia. Tôi cho rằng thi thể trước khi bị luộc
đã bị phanh xác rồi. Vì thế có lẽ không phải do bị chết bỏng trong nồi nước.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi đùa thôi… Sếp Hoàng, hung thủ dùng vật gì để phanh xác? Có phải là cái
búa tôi tìm về kia không?
Hoàng Minh Huy lắc đầu nói:
- Không phải, cái búa đó rất cùn. Nếu dùng búa phanh xác, đặc biệt là xương
đùi chắc chắn sẽ có rất nhiều đầu khớp xương bị vỡ nát. Thế nhưng cậu xem, đầu
gãy của bộ xương này tương đối bằng phẳng, không có vết nứt. Trái lại có rất
nhiều vết trầy. Tôi cho rằng hung thủ đã dùng cưa điện để phanh xác.
Đỗ Long nói:
- Cưa điện? Thứ này ở công trường tương đối nhiều...
Hoàng Minh Huy nói:
- Đúng, nhưng nghe nói trong các nghi phạm chỉ có hai tên ở thành phố Thụy
Bảo, những tên khác đều ở Quảng Đông. Nếu như điều tra sẽ hơi khó khăn đấy.
Đỗ Long nói:
- Đúng thế, có chút khó. Cho nên nếu có thể tra ra người chết là ai thì sẽ dễ
dàng hơn một chút. Đặc trưng sinh lý của người chết như thế nào?
Hoàng Minh Huy nói:
- Nam, cao khoảng 1m72 đến 1m74. Từ tình trạng khớp xương bị mài mòn, hàm
răng và xương cột sống nhô ra, tôi đoán người này chừng 50 tuổi, người miền
nam. Chỉ có vậy thôi, hết rồi.
Đỗ Long nhíu mày, quét mắt nhìn thi thể, miệng hỏi:
- Ngoài bộ xương ra không có phát hiện gì khác sao? Chẳng hạn như lông tóc, u
cục... hay gì đó.
Hoàng Minh Huy nói:
- Không có, khi y bị ném vào trong bình đã là một đống xương cốt, thịt trên
người cơ bản đều tróc ra rồi. Có lẽ... hung thủ sợ thịt sẽ thối, nên đã cắt
nát bỏ vào bồn vệ sinh xả nước cuốn đi rồi.
Bạch Hồng Ấn vẫn che cái mũi, nghe vậy nói:
- Có khả năng nào bị cạo thịt mang đi làm bánh bao nhân thịt không?
Hoàng Minh Huy nhún nhún vai, nói:
- Đó cũng không phải không có khả năng...
Trương Hoành Lợi cảm thấy buồn nôn, cậu ta đá Bạch Hồng Ấn một cái, nói:
- Buổi sáng cái cậu ăn chính là bánh bao nhân thịt đấy. Đừng nói những điều
ghê tởm như vậy chứ.
Bạch Hồng Ấn buồn nôn một hồi, vội vàng lao tới nhà vệ sinh bên cạnh nôn ra.
Đỗ Long thấy thế khẽ mỉm cười, nói với Hoàng Minh Huy:
- Sếp Hoàng, anh nghĩ người chết thuộc tầng lớp nào? Lúc còn sống làm nghề
gì?
Hoàng Minh Huy lại không nghĩ nhiều như vậy, lão chần chờ một chút rồi nói:
- Tôi nghĩ... Y có lẽ sống cũng khá tốt, chắc không phải làm công việc tay
chân ở công trường. Nếu không những chỗ như bả vai, khớp xương phải bị mài
mòn. Nhưng ngược lại vấn đề ở thắt lưng tương đối nhiều, có thể là người làm
việc văn phòng.
Đỗ Long vuốt cằm nói:
- Còn gì nữa không?
Hoàng Minh Huy chần chừ một chút, không biết tại sao anh ta lại có một chút
căng thẳng giống như lúc đi thực tập đứng trước các thầy cô biện hộ vậy...anh
ta lại chăm chú nhìn hài cốt, nói:
- Hẳn là... hẳn là chỉ có như thế. Hoặc là… Tôi xem kĩ thêm chút đã…
Đỗ Long nói:
- Sếp Hoàng, anh xem kĩ lại xem y có vết gãy xương cũ nào không. Còn nữa, hãy
kéo cái mô răng kia ra đi.Từ những chỗ nhỏ này có thể sẽ phát hiện ra chút
manh mối.
Hoàng Minh Huy đổ mồ hôi, vội vàng bằng lòng, lôi kính lúp ra quan sát cẩn
thận. Đỗ Long nhìn kỹ cái đầu lâu kia, ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Sếp Hoàng, trong số người anh quen có ai có thể phục hồi bộ mặt về như cũ
không?
Hoàng Minh Huy lắc đầu nói:
- Không có, phỏng chừng cả nước cũng không có ai có thể làm việc này. Hơn
nữa... kĩ thuật dùng đầu lâu phục hồi bộ mặt về như cũ hiện nay vẫn chỉ là để
tham khảo…
Đỗ Long nói:
- Trước mắt không có đầu mối, có cái tham khảo cũng không tệ. Uhm, anh từ từ
tìm manh mối, tôi đi trước đây.
Đỗ Long xoay người gảy gảy đống bùn đất kia hai cái, trong đầu nghĩ không có
khả năng lưu lại chứng cớ gì. Đỗ Long nói với Bạch Hồng Ấn và Trương Hoành
Lợi:
- Hai cậu nhặt hết chỗ bình gốm vỡ kia, mang về tổ trọng án, dùng keo vạn
năng phục hồi lại nguyên trạng. Đây là nhiệm vụ các cậu phải hoàn thành trước
giờ ăn trưa đấy.
Bạch Hồng Ấn và Trương Hoành Lợi ngơ ngác nhìn nhau. Đỗ Long nhìn đồng hồ tay
một chút, nói:
- Còn 45 phút, tốt nhất các cậu nên tranh thủ thời gian đi. Nếu không đừng
nghĩ đến chuyện ăn trưa.
- Tôi đi mua keo vạn năng!
Trương Hoành Lợi phản ứng nhanh một bước, chạy như bay. Bạch Hồng Ấn đành phải
xin Hoàng Minh Huy cái túi bóng to, nhặt đống gốm vỡ kia mang về tổ trọng án.
Đỗ Long không chờ bọn Trương Hoành Lợi dính bình gốm. Lúc hắn hỏi Uông Lập Bân
biết được đối chiếu trên mạng không có tiến triển gì, liền lái xe rời khỏi cục
Công an. Vẫn còn một nghi phạm sáng nay Đường Minh Hoa không tìm được. Đỗ Long
tính đi loanh quanh thử gặp vận may.
Đỗ Long chạy xe tới một mảnh công trường. Người gác cửa công trường hỏi:
- Cảnh quan, lại đến tìm Đỗ Thì Kiệt à?
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, anh ta có ở đây không?
Người gác cửa nói:
- Anh ta vừa về rồi, để tôi gọi anh ta giúp cậu nhé!
Đỗ Long nói:
- Chờ một chút, chúng ta nói chuyện trước đã. Bác thấy Đỗ Thì Kiệt là người
như thế nào?
Người gác cửa nói:
- Anh ta ư, rất tốt đó.
Đỗ Long nói:
- Cụ thể hơn một chút được không? Anh ta tốt như thế nào?
Người gác cửa ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chịu khó, hào phóng, nghĩa khí... Như vậy là đủ rồi chứ?
Đỗ Long nói:
- Uhm, quả là không ít. Có ba ưu điểm này đi tới đâu cũng rất được hoan
nghênh. Cháu hỏi bác thêm một câu nữa, thu nhập của Đỗ Thì Kiệt cao không? Một
tháng khoảng bao nhiêu tiền?
Trên mặt người gác cửa lộ vẻ cười ý vị, nói:
- Thu nhập của tiểu tử kia rốt cuộc có bao nhiêu chúng tôi ai cũng không
biết. Chỉ riêng tiền lương cũng hơn một nghìn một tháng. Có điều anh ta và ông
chủ quan hệ rất tốt, thường xuyên lái xe tải ra ngoài kiếm thêm. Về khoản thu
nhập đó thì không thể biết được.
Đỗ Long hỏi:
- Có nhiều người biết chuyện này không?
Người gác cửa cười nói:
- Đến tôi cũng biết, còn có ai không biết chứ?
Đỗ Long nói:
- Ah... Bác đã nghĩ rằng người ta tốt, vậy tại sao bác lại kể cho cháu nghe
chuyện anh ta thoải mái như vậy?
Người gác cửa sửng sờ, nói:
- Cậu không phải là cảnh sát sao? Phối hợp cảnh sát phá án là chuyện nên làm.
À, lát nữa cậu đừng bảo với Đỗ Thì Kiệt là tôi kể nhé.
Đỗ Long cười nói:
- Yên tâm đi, cháu sẽ không khai bác ra đâu. Bác gọi Đỗ Thì Kiệt ra đây giúp
cháu được không.
Người gác cửa cầm điện thoại lên bấm số, một lát sau lão ta nói:
- Alo, Đỗ Thì Kiệt có đấy không? Bảo anh ta đừng chơi bài nữa, ở cửa có vị
cảnh quan đang đợi anh ta.
Một lát sau, một người đàn ông mặc áo sơ mi và chiếc quần bò nam từ trong công
trường đi ra...