Người đăng: tuanh.kst@
Phụ nữ trong yến tiệc đều trang điểm cho mình rất xinh đẹp, Kỷ Quân San cũng
không ngoại lệ. Cô mặc trên người một chiếc váy trắng như tuyết, bên trên còn
điểm một tấm lụa mỏng với vô vàn những cánh bướm, ánh đèn rực rỡ nhiều màu sắc
chiếu lên trên người khiến cô trở lên thuần khiết, lại đầy bí ẩn.
Đỗ Long cười vẫy tay về phía cô, Kỷ Quân San liền đi tới, dường như lúc này
mới nhìn thấy người thanh niên họ Thôi kia, gương mặt cô khẽ biến sắc, bước
chân cũng thoáng chần chừ lại.
Đỗ Long cười nói:
- Một mình em tới à?
Kỷ Quân San lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm cười nói:
- Không, em cũng ông nội tới đây. Vị này là anh Trần, chúng ta đã từng gặp
mặt tại buổi hôn lễ của em đúng không.
Người thanh niên họ Thôi đứng bên cạnh lạnh lùng cười nói:
- Cô vẫn còn nhớ là mình đã kết hôn sao? Không hiểu rõ còn cho rằng mình là
bạn gái của anh Chu sao.
Sắc mặt của Kỷ Quân San biến đổi, điều kiện lạnh nhạt cười nói:
- Anh Thôi nói rất đúng, Kỷ tiểu thư quả thực là bạn gái tôi, ít nhất là
trước kia. Cho dù cô ấy đã được gả cho người khác, lẽ nào không thể cùng tôi
gặp mặt sao? Nhà họ Thôi nghiêm khắc như vậy, vậy tại sao còn có kẻ vô dụng
vậy chứ?
- Anh!
Khuôn mặt của nam thanh niên họ Thôi kia đỏ bừng lên, đang lúc y định tranh
chấp với Đỗ Long thì đã bị Trần Quế Quân ngăn lại. Trần Quế Quân cười nói:
- Anh Chu nói rất đúng. Cho dù là gả cho người khác, thì vẫn có bạn bè và
cuộc sống của riêng mình, chồng cũng không thể can thiệp quá nhiều, huống hồ
là người khác? Kim Lực, cậu say rồi, qua một bên nghỉ ngơi chút đi.
Vì thế Đỗ Long mới biết người kia là Thôi Kim Lực, hắn đắc ý vẫy tay với Thôi
Kim Lực nói:
- Anh Thôi, tạm biệt…
Thôi Kim Lực tức giận thẳng bước đi, Trần Quế Quân cười nói:
- Làm gì mà phải chấp vặt với kẻ vô tri tiểu bối chứ? Anh Chu, tôi muốn nói
chuyện riêng với anh vài câu, không biết anh Chu có thể nể mặt tiếp nhận
không?
Đỗ Long gật đầu, nói với Kỷ Quân San:
- Chị Lâm của em và Băng Thanh ở bên kia, em đi tìm họ trước, lát nữa anh qua
đó.
Trần Quế Quân cũng bảo Du Tinh Thần đi chỗ khác, bên cạnh hai người giờ không
có ai, Trần Quế Quân mới nói:
- Anh Chu, nghe nói anh và nhà họ Kỷ đã ký hiệp nghị hợp tác, đồng thời cũng
đã bắt đầu cung cấp nguyên liệu cho nhà họ Kỷ, đây không phải là đã vi phạm
hiệp nghị trước đây anh và chúng tôi đã ký sao?
Đỗ Long lạnh nhạt cười nói:
- Trong hiệp nghị chúng ta đã ký kết có ghi rõ tôi không thể cung cấp nguyên
liệu cho nhà họ Kỷ sao?
Trần Quế Quân nói:
- Anh Chu, không thể nói như vậy được. Anh đã ký hiệp nghị hợp tác với chúng
tôi, thì không nên hợp tác vói người khác, đây là vi phạm đạo đức thương
nghiệp.
Đỗ Long nói:
- Tôi không phải là thương nhân, những bộ luật trên thương trường kia không
có tác dụng với tôi. Tôi muốn hợp tác với ai thì hợp tác, không ai có thể quản
được, có bản lĩnh anh có thể xé hợp đồng rồi nói với tôi…Trên thị trường chào
bán công khai Myanmar có rất nhiều nguyên liệu thô, với thực lực của Trần Thị
các anh cũng không thể ăn được bao nhiêu khối nguyên liệu tốt. Nhà họ Kỷ có
thể lấy được nguyên liệu về cơ bản cũng không quan trọng gì, nếu các cậu muốn
ăn mảnh thì đành phải phân hai thôi.
Trần Quế Quân không ngờ Đỗ Long nói một câu đã cự tuyệt, quả nhiên không phải
là điệu bộ của thương nhân, may mà về sau khẩu khí có biến chuyển, vẫn còn có
đường sống có thể cứu vãn, Trần Quế Quân đau khổ cười nói:
- Anh Chu không ngại đoạn tuyệt với Trần Thị chúng tôi, cũng muốn ủng hộ nhà
họ Kỷ, là vì cô nương họ Kỷ kia sao? Anh Chu đúng là người vì tình…
Đỗ Long hừ nhẹ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, Trần Quế Quân thở dài nói:
- Tiếc là chúng tôi đã làm hết mọi thứ vì anh Chu…đều làm lợi cho lão hồ ly
Kỷ Lỗi kia rồi…
Đỗ Long nhíu mày nói:
- Anh nói cái gì? Cái gì là làm lợi cho Kỷ Lỗi?
Trần Quế Quân nói:
- Anh Chu lẽ nào cho rằng Thôi Kim Quảng thực sự không có năng lực sao? Nếu
không có tôi người thâm giao gặp anh Chu trong buổi hôn lễ hôm đó, đặc biệt hy
sinh tính mạng nhà họ Thôi không được phép đụng tới Kỷ tiểu thư, Kỷ tiểu thư
làm sao có thể bảo vệ tấm thân trong sạch chứ? Lại càng không thể dễ dàng trở
về nhà họ Kỷ. Không thể ngờ lão quỷ Kỷ Lỗi cũng nhanh chóng gặp thời, lại có
thể mượn cớ dựa thế anh Chu.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Trần công tử ý muốn tôi cảm ơn báo đáp anh sao?
Trần Quế Quân nói:
- Tôi chỉ là muốn kết bạn hữu với anh Chu, những lời bắt đầu kia là người
trong nhà muốn tôi nói. Kỳ thực cách nghĩ của tôi gần giống với anh Chu. Nếu
đã không ăn hết thì giữu lại chút cho người khác, giống như công ty nhỏ nhà họ
Kỷ, theo cách nghĩ của tôi còn thực sự không đáng nhắc đến.
Đỗ Long nhìn anh ta nói:
- Vậy tôi lấy làm kỳ lạ, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trần Quế Quân mỉm cười nói:
- Tôi chỉ muốn kết bằng hữu với anh Chu…
Đỗ Long nói:
- Đừng nói những lời vô dụng này, sẽ không ai tin đâu…
Trần Quế Quân cười nói:
- Anh Chu là người thẳng thắn, vậy tôi không giấu diếm nữa. Trên thực tế vị
trí của tôi trong gia tộc có chút hổ thẹn, tuy đã vào hội đồng ban quản trị,
nhưng tôi chỉ là người kế thừa thứ hai, chỉ cần người anh trai tôi từ Anh trở
về, vậy ngày tháng của tôi sẽ rất khó khăn. Vì thế tôi phải tìm trước một đồng
minh hùng mạnh, nhưng đáng tiếc ở trong nước Trần Thị về căn bản không có đối
thủ, nhưng bản lĩnh ngang trời của anh Chu khiến tôi thấy rất có hy vọng…
Đỗ Long nói:
- Đối với việc nhà của các anh tôi không có hứng thú, Trần Thị đổi ai làm
chưởng môn đều không liên quan đến tôi.
Trần Quế Quân lắc lắc ly rượu vang trong tay, nói:
- Thật sao? Một người chủ trì Trần Thị mối quan hệ thân quen hòa thuận đối
với anh Chu ắt hẳn vẫn có chút lợi ích chứ? Nếu là thay một người, nói không
chừng sẽ là chuyện gây sóng gió với anh Chu và Kỷ tiểu thư. Anh Chu có thể
tránh né yên lặng tạm thời, nhưng Kỷ tiểu thư phải làm sao đây? Cô ấy lại
không có thân phận thần bí hay bối cảnh hùng mạnh gì…
Đỗ Long lạnh nhạt cười nói:
- Anh đang uy hiếp tôi?
Trần Quế Quân lắc đầu nói:
- Không có, tôi không đến mức hèn hạ như vậy đâu, nhưng người anh trai kia
của tôi thì lại không dễ thân quen như vậy. Anh ấy hy vọng sẽ nắm giữ anh Chu
như đang nắm giữ Du Tinh Thần vậy. Nếu anh Chu không chịu bị khống chế, anh ta
sẽ nghĩ cách hủy diệt anh. Những lời tôi nói đều là nói thật, anh trai tôi mới
thực sự là kẻ thù của chúng ta. Anh Chu nếu không sớm hợp tác với tôi, đợi khi
anh tôi trở về ngồi chắc vị trí, đến lúc đó anh Chu có hối hận cũng muộn rồi.
Đỗ Long nói:
- Đây chỉ là lời nói một bên của anh, sự thật chưa chắc đã như vậy. Được rồi,
ý đồ của anh tôi đã hiểu rõ, nên làm thế nào tôi còn cần phải suy nghĩ thật
kỹ, tạm thời cứ như vậy đi.
Trần Quế Quân gật đầu, nhìn ly rượu vang trong tay, tự nhiên nói:
- Anh Chu hãy suy nghĩ thật kỹ đi, nếu anh Chu biết được khi anh trai tôi mới
bảy tuổi đã giết chết một chú chó Chihuahua đáng thương, mà nguyên nhân chỉ vì
chú chó kia thân thiết với tôi hơn…vậy thì anh Chu sẽ dễ dàng hạ quyết tâm
hơn…
Đỗ Long cảm thấy lời nói của Trần Quế Quân không giống như đang nói xạo, song
hắn cũng không vì thế mà trở thành đồng minh với Trần Quế Quân. Việc này từ từ
cân nhắc cũng không muộn, dù sao người sốt ruột nhất cũng là Trần Quế Quân chứ
không phải là Đỗ Long.
Lâm Nhã Hân thấy Đỗ Long đi tới, cô mỉm cười nói:
- Các cậu đàm phán thế nào rồi?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không có gì, anh ta hy vọng tôi giúp đỡ một việc, tôi chưa đồng ý. Quân
San, ông nội em đâu?
Kỷ Quân San chỉ tay nói:
- Ông nội ở bên kia, đang nói chuyện phiếm với mọi người.
Đỗ Long nhìn theo hướng ngón tay của cô, nhìn thấy Kỷ Lỗi, đồng thời cũng nhìn
thấy một người quen, đó là người phụ nữ tỷ phú Ủy viên Hội nghị hiệp thương
chính trị thành phố Thụy Bảo Lý Thụy Trân. Hắn nhìn thấy Lý Thụy Trân đang nói
chuyện với một nam thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, mặc bộ âu phục tây rất đẹp
trai. Khuôn mặt anh tuấn kia rõ ràng rất quen mắt, Đỗ Long suy nghĩ cẩn thận
một chút, đột nhiên bừng tỉnh ngộ, chàng trai trẻ tuổi đẹp trai kia không ngờ
lại là cô ấy!