Người đăng: tuanh.kst@
Hiện trường điều tra về cơ bản đã kết thúc, tiếp theo chủ yếu là phỏng vấn
điều tra. Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh cùng với Đường Minh Hoa vào trong thôn
điều tra cẩn thận, hắn trở lại bên cạnh xe bán tải, mở thùng xe sau, thấy Lâm
Nhã Hân đang co rúm người lại, Đỗ Long an ủi nói:
- Là anh, đừng sợ, bên cạnh không có ai.
Lâm Nhã hân ồ lên hai tiếng, Đỗ Long chui vào thùng xe, xoa xoa hai cái lên
người cô rồi cười nói:
- Đừng sốt ruột, sẽ không làm chậm trễ cuộc hẹn của em đâu.
Lâm Nhã Hân lại ư lên một tiếng, Đỗ Long không để ý tới cô, hơi khép hờ thùng
xe, thay toàn bộ quần áo ướt, sau đó khóa thùng xe lại, đi về phía trong thôn.
Thôn Uyển Khê khá gần với thành phố Thụy Bảo, vì thế tình hình trong thôn cũng
khá hiện đại, không giống như xã Mãnh Tú, coi như rất có tiền như thôn Mã Câu,
những người ở đây dường như sống vào những năm 80-90 của thế kỷ trước.
Có thể thấy mấy năm gần đây thôn Uyển Khê đã xây dựng không ít nhà mới. Tuy
nhiên, theo như Thẩm Băng Thanh phân tích thì bọn họ sẽ không chịu bỏ một số
tiền lớn vào vật liệu xi măng. Xi măng trong những khe gạch dùng tay móc lên,
thì giống như trời mưa lã chã rơi xuống. Nếu dùng loại xi măng cao cấp thì sẽ
tương đối cứng chắc, dính liền, sẽ không dễ vỡ thành phấn như bột mì vậy.
Đỗ Long tùy ý đi vào trong thôn, đột nhiên hắn như có cảm giác, Đỗ Long quay
đầu lại nhìn thì thấy ba đứa bé đang đứng sau lưng hắn một khảng rất xa, đang
tò mò nhìn hắn quan sát.
Đỗ Long quay người lại, ba đưa bé kia vội xoay người bỏ đi, Đỗ Long cười nói
chuyện với bọn nó nói:
- Các cháu qua đây, chú cảnh sát sẽ không làm hại các cháu đâu, có phải các
cháu cảm thấy rất kỳ lạ, muốn biết chú cảnh sát đang làm gì? Tại sao phải móc
hốc tường nhà các cháu? Các cháu qua đây chú cảnh sát sẽ nói cho các cháu vì
sao.
Ba đưa trẻ quả thực bị hành động của Đỗ Long thu hút, vừa nghe hăn nói vậy ba
đứa trẻ đều chạy tới, Đỗ Long nói với bọn chúng:
- Các cháu biết không? Xây nhà cần phải dùng xi măng, đương nhiên có thể thay
thế bằng bùn cũng được, tuy nhiên thứ vật liệu này đã bị bỏ từ lâu rồi, nhà
xây lên sẽ không vững chắc biết không? Vì thế mọi người xây nhà mới đều cần
mua xi măng, xi măng cũng có rất nhiều loại và cấp bậc khác nhau, thường thì
loại đắt tiền chất lượng tốt hơn chút…
Đỗ Long phổ biến một chút kiến thức về xi măng cho ba đứa trẻ, sau đó lấy ra
mộ tờ tiền đỏ, dụ dỗ nói:
- Chú cảnh sát muốn biết nhà nào khi sửa nhà dùng loại xi măng tốt, cạy không
rơi. Nếu các cháu đồng ý giúp chú, vậy một trăm đồng này là của các cháu. Nhớ
kỹ không được nói cho ai biết. Tất cả những gia đình dùng loại xi măng tốt chú
cảnh sát đều muốn biết, sót mất một nhà trừ mười đồng!
Ba đứa trẻ bị Đỗ Long tóm được sự hiếu kỳ. Bọn chúng cũng muốn biết nhà nào
khá chắc chắn, huống hồ lại còn có 100 đồng về tay, vì thế ba đứa trẻ này liền
đồng ý với Đỗ Long. Ba đứa trẻ nhanh chóng chạy đi làm việc, người trong thôn
đều quen biết lẫn nhau, đến buổi tối có khi còn không đóng cửa. Những đứa trẻ
này chạy hết nhà nọ nhà kia, về cơ bản cũng không có ai để ý xem bọn chúng
đang làm gì, ngược lại những cảnh sát mặc quân phục đi hỏi han xung quanh lại
chịu sự chú ý, những người bị bọn họ điều tra cũng chưa chắc đã đồng ý nói
thật, vì thế việc hỏi han xung quanh thật sự cũng là việc làm ít công to.
Đỗ Long thảnh thơi ngồi dưới một gốc cây đại thụ nghịch điện thoại. Hắn là
lãnh đạo, không ai dám nói hắn cái gì, đương nhiên trong lòng kêu thầm cũng có
không ít, chỉ có Đường Minh Hoa và Thẩm Băng Thanh khi đi ngang đường chào hỏi
hắn, Đường Minh Hoa tỏ vẻ điều tra không được thuận lợi lắm, điều này Đỗ Long
đã đoán được từ sớm rồi.
Nếu như thôn Uyển Khê không có ai mất tích, vậy thì nạn nhân không phải là
người trong thôn, vì thế không cần biết là ai giết, tâm lý của người dân trong
thôn đều bảo vệ cho nhau, đối với việc điều tra của phía cảnh sát ít nhiều chỉ
là qua loa, thậm chí có mâu thuẫn, muốn điều tra ra điểm dùng đồ vật đó thật
không dễ dàng.
Trong thời điểm Đỗ Long nhàn hạ tới mức Thẩm Băng Thanh cũng không nhịn được
thì Đỗ Long nhận được danh sách bọn trẻ dùng một chiếc bút máy nhỏ viết chữ
méo mó, nguệch ngoạc.
Tên trong danh sách không nhiều lắm, chỉ có 8 tên, nhưng Đỗ Long rất hài lòng
đưa 100 đồng cho bọn trẻ. Ba đứa trẻ vui mừng chạy đi, Đỗ Long cầm danh sách
tìm Đường Minh Hoa, đem danh sách giao cho anh ta nói:
- Điều tra cụ thể trước mấy người này đi.
Đường Minh Hoa cầm danh sách nghi ngờ hỏi:
- Làm sao anh làm được?
Đỗ Long đắc ý cười nói:
- Tiêu 100 đồng làm kinh phí, song vẫn là đáng giá, những người trên đây các
cậu điều tra chưa vậy?
Đường Minh Hoa nhìn danh sách, đối chiếu với laptop của anh ta rồi nói:
- Điều tra được hai người rồi, đều là những người tương đối khá giả trong
thôn, trong nhà có người đi làm thêm bên ngoài, thu nhập rất khá.
Đỗ Long nói:
- Ừ, vậy tiếp tục điều tra đi. Trưởng thôn, không cần tới từng nhà điều tra
nữa, chúng ta đi tới nhà này trước, nhà Trần Khánh Minh chưa tới đúng không?
Đỗ Long, Đường Minh Hoa và Thẩm Băng Thanh cùng tới nhà Trần Khánh Minh. Đây
cũng là một gia đình khá giả trong thôn, sau khi gõ cửa, một ông cụ đi ra mở
cửa, tai cụ hơi điếc, vì thế trưởng thôn lại gọi vợ ông cụ ra. Hỏi han một
lúc, Đỗ Long phát hiện nhà này là một gia đình rỗng điển hình. Hai người con
trai trong nhà đều làm việc bên ngoài, con dâu cũng đi theo, chỉ còn ba cháu
trai, gái ở nhà do hai ông bà lão chăm sóc.
- Bác gái, nhà của các bác xây rất tốt, tiêu hết bao nhiêu tiền vậy?
Đỗ Long hàn huyên vài câu về chuyện gia đình rồi trực tiếp đi vào chủ đề, cụ
bà vui mừng nói:
- Đúng vậy, tiêu hết mấy trăm nghìn đó.
Ở nông thôn, đất xây nhà là do trong thôn phân cho, không cần dùng đến tiền.
Tiêu mấy trăm nghìn xây nhà, ở nông thôn kỳ thực là một con số khá lớn, vì vậy
khi nghe thấy câu này ánh mắt Đỗ Long và Đường Minh Hoa đều sáng rực lên.
Đường Minh Hoa nói:
- Tiêu hết số tiền lớn như vậy, số tiền này do hai cụ chi trả hay do hai cậu
con trai chi trả vậy?
Cụ bà có chút kiêu ngạo nói:
- Đều là do hai đứa con trai tôi bỏ ra đấy. Bọn nó ra ngoài làm ăn kiếm chút
tiền, cầm về xây nhà, cưới vợ.
Đỗ Long thổi phồng một chút rồi tiếp tục hỏi:
- Hai ông bà thật có phúc…Hai người con trai của ông bà năm nay bao nhiêu
tuổi? Ra ngoài làm ăn cái gì vậy?
Cụ bà cười tới nở hoa trên mặt, bà đắc ý cười nói:
- Hai đứa con trai, một đứa 32 tuổi, một đứa 29 tuổi, đều làm việc ở công
trường, còn làm tới chức lãnh đạo quan trọng. Ông chủ của chúng rất quý hai
đứa, còn thường xuyên dẫn bạn gái xinh đẹp về thôn chơi.
Đường Minh Hoa lại hỏi chút tình hình cụ thể, bà cụ đều không để bụng mà trả
lời. Đối với bà, con trai mình có năng lực, kiếm được nhiều tiền, đây là việc
đáng khoe ra. Khi Đỗ Long và Đường Minh Hoa đều cảm thấy đã tìm hiểu được khá
nhiều, bọn họ bèn cáo từ hai cụ già còn có đứa trẻ đòi Đỗ Long kẹo ngọt rồi
rời khỏi nhà Trần Khánh Minh.
Đỗ Long cùng bàn bạc với Đường Minh Hoa nói:
- Tên Trần Khánh Minh và em trai của y cần phải điều tra kỹ một chút.
Đường Minh Hoa gật đầu, vẽ một gạch đậm dưới tên hai người này, sau đó lại
tiếp tục đi tới nhà khác. Khi bản danh sách trong tay Đỗ Long đã điều tra hết
thì thời gian cũng đã qua bốn giờ chiều rồi. Đỗ Long nhìn thời gian rồi nói:
- Anh Đường, tôi thấy hôm nay điều tra tới đây thôi? Tôi còn có việc, phải
cùng Thẩm Băng Thanh về thành phố trước.
Đường Minh Hoa nói:
- Cũng được kha khá rồi, cùng về thôi, xe của tôi chở đám tiểu tử này đã chật
kín rồi.
Tất cả mọi người được gọi trở về, hai chiếc xe cảnh sát rời khỏi thôn Uyển
Khê. Trời đã xế chiều, vùng sơn cước này lại trở về vẻ tĩnh lặng như xưa.