Trói Em Cả Đời!


Người đăng: tuanh.kst@

Lâm Nhã Hân chợt nghiêng đầu liền nhìn thấy chiếc xe chạy qua ven đường, trong
lòng vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Mỗi lần ở cùng Đỗ Long đều có một cảm giác
kích thích không thể diễn tả được, cô quả thực đã quá yêu Đỗ Long rồi!
Không một ai chú ý trong rừng cây xảy ra chuyện gì. Lái xe qua đường, hoặc
hành khách phần lớn chỉ tò mò liếc mắt nhìn chiếc xe cảnh sát ven đường, sau
đó hò hét mà đi, mãi tới khi…
Tiếng rít của xe cảnh sát từ hướng thành phố Thụy Bảo đột nhiên vọng tới, hai
người đang trong lúc tình cảm mãnh liệt vốn không hề để ý tới, ba chiếc xe
cảnh sát lần lượt gào thét đi qua, nhưng một chiếc xe cảnh sát cuối cùng đột
nhiên giảm tốc độ đi tới ven đường, còi cảnh sát liên tục vang lên. Lúc này,
Đỗ Long mới ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mấy người cảnh sát xuống xe đi về
hướng chiếc xe bán tải của Đỗ Long.
- Chết rồi, có người tới.
Đỗ Long nói bên tai Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân trong lòng hoảng hốt, toàn thân
căng thẳng. Đỗ Long rất muốn hưởng thụ quá trình này, hắn đặt Lâm Nhã Hân
xuống đất, khẽ cười nói:
- Yên tâm đi, bọn họ không nhìn thấy chúng ta đâu.
Đỗ Long nhân cơ hội Lâm Nhã Hân toàn thân căng thẳng, tăng cường lực đưa đẩy.
Trong hoàn cảnh này hai người đều có cảm giác kích thích gấp bội lần. Mấy tên
cảnh sát kia đến bên cạnh chiếc xe cảnh sát của Đỗ Long quan sát, một người
nói:
- Kỳ lạ, tại sao xe của tổ trưởng Đỗ lại dừng ở đây? Không phải là anh ấy về
nhà nghỉ ngơi sao?
Người đang nói chuyện chính là tên miệng rộng Bạch Hồng Ấn. Nói xong y liền hô
lớn:
- Tổ trưởng Đỗ, tổ trưởng Đỗ…
Lâm Nhã Hân nghe được tiếng gọi Đỗ Long, âm thanh này dường như gần trong gang
tấc. Cô thoáng giật mình, ngay trong thời điểm đó không ngờ lại… Lâm Nhã Hân
ưỡn cao vặn vẹo cơ thể, khó khăn khống chế âm thanh rên rỉ. Đúng thời điểm cô
mở miệng định kêu thì một mảnh vải đã được Đỗ Long nhanh tay nhanh mắt nhét
vào cái miệng nhỏ của cô, sau đó tay phải của Đỗ Long giữ chặt bên trên.
- Ư…
Lâm Nhã Hân chỉ có thể phát ra tiếng khóc khó nhịn, chỉ nghe thất tiếng nhiều
người đi gọi Đỗ Long, dường như bọn họ đều muốn đi xem xét, Lâm Nhã Hân lòng
như lửa đốt, nhưng cơ thể lại ngày càng phấn khích. Lần này kéo dài một cách
lạ thường, còn Đỗ Long cũng bừng bừng phấn chấn trong cái cảm giác chặt chẽ
kia…
Đúng lúc bọn người Vương Phu Vũ đang định tiến vào rừng cây tìm Đỗ Long, đi
động của Thẩm Băng Thanh chợt sáng lên, y nói:
- Thôi đi, đừng tìm nữa, cậu ta đã tắt di động nghĩa là không muốn chúng ta
quấy rầy cậu ta. Điều tra án quan trọng hơn, chúng ta đi thôi, tôi đã gửi tin
nhắn cho cậu ấy, nếu cậu ta có thời gian sẽ tới tìm chúng ta.
Mọi người đều đoán Đỗ Long trốn mọi người để làm việc gì đó trong này, sau đó
mọi người trở về xe cảnh sát, duy chỉ có Thẩm Băng Thanh nhìn sâu về phía khu
rừng nhỏ. Ở góc độ này bọn họ sẽ không phát hiện ra Đỗ Long và Lâm Nhã Hân,
nhưng một cái chân nhỏ trắng nõn ngẫu nhiên giơ cao trên không trung đã bị
Thẩm Băng Thanh nhìn được…
Trong khi xe cảnh sát thổi còi inh ỏi thì bọn Đỗ Long đã làm xong việc. Lâm
Nhã Hân đã lấy lại hồn phách, cô âm ự giằng co, Đỗ Long liền bỏ tay ra, tiện
thể rút thứ ở trong miệng cô ra. Sau khi nhìn rõ đó là thứ gì, Lâm Nhã Hân có
chút khổ sở, bởi vì cái thứ kia rõ ràng là quần lót của cô.
- Ông chủ, ông thật là đáng chết. Nếu mà bọn họ chạy tới nhìn thấy được thì
sao.
Lâm Nhã Hân dùng đầu gối nhẹ nhàng day day bảo bối của Đỗ Long, Đỗ Long cười
nói:
- Chẳng phải là bọn họ không lên sao?
Lâm Nhã Hân vặn vẹo cơ thể né tránh sự vuốt ve của Đỗ Long, cô nói:
- Ông chủ đừng làm loạn. Nghe bọn họ vừa mới nói thì hình như có vụ án mới.
Bọn họ không liên lạc được với anh, có điều gì không ổn không?
Đỗ Long thu hồi hai tay đang làm điều xấu trước ngực Lâm Nhã Hân, nói:
- Cõ lẽ, tuy nhiên không cần lo lắng, bọn họ đều là người có kinh nghiệm, để
bọn họ tập luyện chút cũng tốt, cũng không thể cái gì cũng cần anh phải ra tay
chứ? Anh thường rất bận.
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Anh bận rộn làm chuyện xấu chứ gì? Hiện tại việc xấu cũng làm xong rồi, anh
còn không cởi trói cho em sao?
Đỗ Long cười hì hì nói:
- Không cởi, anh phải trói em cả đời!
Lâm Nhã Hân cười khanh khách, bộ dạng dường như rất mong đợi. Đỗ Long nhìn
theo hướng bọn Thẩm Băng Thanh rời đi, sau đó nói:
- Tại sao lại trùng hợp như vậy, không ngờ bọn họ cũng chạy tới nơi này, anh
phải đi xem xét chút.
Nói xong Đỗ Long liền nhìn về phía Lâm Nhã Hân với ý không tốt đẹp gì, lâm nhã
hân hơi hoảng loạn hỏi:
- Anh muốn làm gì?
Đỗ Long cười nói:
- Trói em không được cả đời thì ít nhất cũng phải trói hai, ba ngày ha hả,
ngoan ngoãn mở miệng ra nào!
Lâm Nhã Hân thấy hắn lại cầm chiếc quần lót của mình xoắn laiju, cô vội nói:
- Đợi chút, tối nay có tiệc từ thiện, các nhân vật nổi tiếng trong giới chính
trị và doanh nghiệp của thành phố Thụy Bảo đều tụ họp, bí thư Đường mời em
tham dự, em đã đồng ý rồi.
Đỗ Long ngẫm nghĩ một chút, một tay nắn mở miệng Lâm Nhã Hân, một tay nhét
chiếc quần vào, sau đó hắn nói:
- Vẫn còn sớm mà, đến lúc đó rồi nói!
Nói xong Đỗ Long liền đứng dậy, mặc quần áo chỉnh tề rồi một tay vơ quần áo,
giày dép của Lâm Nhã Hân lại, sau đó cúi lưng khiêng Lâm Nhã Hân lên vai, cứ
như vậy ngông nghênh đi ra khỏi bìa rừng.
Lâm nhã hân vừa xấu hổ, vừa cảm thấy cơ thể bị kích thích, miệng không ngừng
kêu ư ư. Đỗ Long mở thùng xe bán tải, thả Lâm Nhã Hân vào trong rồi nói với
cô:
- Em ngoan ngoãn ở trong này đợi, anh đem em tới hiện trường, nhớ không được
phát ra tiếng động, nếu không bị phát hiện thì đừng trách anh…
Bịch một tiếng cửa xe sau đã đóng lại, Lâm Nhã Hân lập tức chìm trong bóng
tối…
Sau khi khởi động, đỗ long xem xét chiếc di động trước, thấy có nhiều cuộc gọi
nhỡ, sau đó nhận được tin nhắn của Thẩm Băng Thanh, thôn Uyển Khê, xã Hộc
Ngọc, thành phố Thụy Bảo sau khi tách rời một khối xi măng có phát hiện một
thi thể, hiện nay đội hình sự và tổ trọng án đều phái người đi.
Đỗ Long cũng đi về phía thôn Uyển Khê, xã Hộc Ngọc. Thôn Uyển Khê, xã Hộc Ngọc
cách thành phố Thụy Bảo khá gần, đường đi cũng rất dễ. Đỗ Long chạy xe khoảng
nửa giờ đã tới được đầu thôn Uyển Khê. Ba chiếc xe cảnh sát kia đều đỗ ở bên
đường, Đỗ Long cũng đỗ xe ở đó. Thấy Thẩm Băng Thanh lại gần nói:
- Nơi phát hiện thi thể còn phải đi ít phút nữa, phó tổ trưởng Đường đã phái
Vương Phu Vũ và Tạ Phong Mục qua đó, còn những người khác ở lại trong thôn tra
hỏi rồi ghi chép lại, tôi nói cậu sẽ tới nên anh ta để tôi ở lại đây chờ cậu.
Đỗ Long nói:
- Vậy cậu muốn ghi chép hay đi tới hiện trường xem xét?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Thổ ngữ ở đây tôi nghe không hiểu, tôi đương nhiên là muốn đi tới hiện
trường điều tra rồi.
Đỗ Long nói:
- Vậy thì đi thôi, dẫn tôi tới hiện trường điều tra.
Thẩm Băng Thanh nhìn lướt qua trong xe, thấy không có ai, anh ta thấy có chút
kỳ lạ nhưng không nói câu gì, cũng không hỏi gì, chỉ dẫn Đỗ Long men theo một
con đường nhỏ đi tới nơi xa xôi ngoài thôn.
Đi qua một bờ ruộng cong cong, trườn theo một kênh dẫn nước phía trước, cuối
cùng tới bên một khe suối nhỏ, lại men theo khe suối đó đi về phía trước, đến
một đầm nước thiên nhiên, bên cạnh đầm nước thiên nhiên có một khối đá rất
lớn. Đường Minh Hoa và đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thạch Chung Đào đang ở
bên trên chỉ trỏ. Vương Phu Vũ, Tạ Phong Mục và mấy người đội cảnh sát hình sự
thì lại đang thiết lập vành đai bên dưới tảng đá, một nhân viên pháp y đi theo
xe đang ngẩn người với cái bình gốm bị đập vỡ một mảng to.
Đỗ Long chào hỏi Thạch Chung Đào và Đường Minh Hoa, sau đó tới bên cạnh nhân
viên pháp y hỏi:
- Thế nào rồi? Tình hình như thế nào?
Trong khi nói Đỗ Long đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Chỉ cần nhìn nơi chiếc bình
gốm bị đạp vỡ dưới đất lộ ra một hình bàn chân hoàn chỉnh đặt ngang, dựa theo
màu sắc và độ dài xương cốt có thể đoán ra sơ bộ nạn nhân chắc chắn là nam
giới, thời gian tử vong ít nhất là hai năm trở lên.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #644