Người đăng: tuanh.kst@
-Đứng lại!
Đỗ Long hướng về phía mấy người kia hét lớn:
-Nếu không đứng lại tôi sẽ nổ súng.
Thẩm Băng Thanh cảm thấy có điều gì đó bất thường, y hét lớn:
-Đỗ Long, đừng nổ súng! Bọn họ đang chạy về phía chúng ta đấy!
Thẩm Băng Thanh nói không sai, Đỗ Long cũng phát hiện ra rồi, mấy người kia
không chạy ra phía ngoài thôn, mà ngược lại đang chạy về hướng bọn họ.
Chạy gần lại chút nữa, Đỗ Long đã nhìn rõ, bọn họ không chỉ có bốn người, mà
phải có hơn mười người đang chạy tới. Đỗ Long thấy thế không khỏi sửng sốt,
chỉ thấy có người giơ tay cao lên nói:
-Đồn trưởng Đỗ, đừng nổ súng, chúng tôi đến để đầu thú.
Những người này thực sự là đến đầu thú, ngoại trừ bốn người trẻ tuổi thần sắc
uể oải ra, còn lại đều là những người phụ nữ mềm yếu, trong đó có cả Cẩu Mậu
Hâm và vợ con y.
Đỗ Long thu súng, đi tới trước mặt những người này, nhìn về phía người đàn ông
đang ôm vợ Cẩu Mậu Hâm nói:
-Anh chính là Cẩu Mậu Hâm?
Người kia gật đầu, đột nhiên quỳ dưới chân Đỗ Long, y bụm mặt đau buồn nói:
-Đồn trưởng Đỗ, tôi thực sự không cố ý, tình hình lúc ấy rất hỗn loạn, bởi vì tôi sợ, nên tôi mới vung cái cuốc một cách cuồng loạn, kết quả...Tôi đáng chết, tôi có lỗi với vợ con và cha mẹ.
Đỗ Long nói:
-Anh càng có lỗi với người đã chết trong tay anh, tên của y là Quách Hắc Long, nhớ kỹ tên này. Trong nhà anh ta chỉ còn một người mẹ già cô độc, bây giờ con bà ấy chết rồi, niềm hy vọng của bà ấy cũng mất rồi.
Cẩu Mậu Hâm dùng sức gật đầu, sau đó gào khóc đứng lên, vợ con y lặng lẽ khóc
cùng y, Đỗ Long lại xác nhận tên của ba người khác. Lúc này không ít người
nghe tiếng ồn nên tới rồi, bao gồm cả mấy người Tần Tuấn. Đám người Cẩu Mậu
Hâm bị còng tay, mang về phòng tạm giữ ở đồn của thôn. Trải qua suốt một đêm
phỏng vấn, đám người Cẩu Mậu Hâm đều nhận tội.
Những người đả thương người khác trong cuộc ẩu đả về cơ bản đều đã bị bắt, số
lượng những người gây ra vết thương nhẹ quá nhiều. Căn cứ vào nguyên tắc bắt
lớn thả nhỏ, những kẻ đả thương người cũng không bị bắt lại.
Cuối cùng nghi phạm đều bị bắt, mấy người Tần tuấn ngủ rất ngon. Đỗ Long lại
không ngủ được, bên tai lại có tiếng ngáy đinh tai nhức óc, hắn nghịch điện
thoại một chút, sau đó bắt đầu luyện khí, đến tận hửng sáng mới thiếp đi một
lúc.
Sáng sớm hôm sau, Chung Lâm Hoa tuyên bố xử phạt đối với cán bộ hai thôn tham
gia vụ ẩu đả. Trong đó Tử Cần Phát và Lý Bảo Tuyền đều bị cảnh cáo nghiêm
trọng và xem xét xử phạt. Cán bộ hai thôn cũng có mấy người bị mất chức, Bí
thư chi bộ thôn tuy không tham gia vào vụ ẩu đả, nhưng do thái độ không quan
tâm, không hỏi han gì của họ đã khiến Chung Lâm Hoa tức giận, cho nên gần như
tất cả cán bộ đều bị cảnh cáo.
Sau cuộc họp, Tần Tuấn áp giải bốn nghi phạm đi, những người đến đưa tiễn rất
đông, cũng có người đến xem kẻ thù bị bắt. Trong đó có một bà lão tóc bạc
trắng đang cầm linh vị khóc đến đứt từng khúc gan khúc ruột. Đó là mẹ của
Quách Hắc Long, chỉ trong một đêm mà tóc bà đã bạc đi nhiều. Cẩu Mậu Hâm hướng
về phía bà ấy dập đầu mấy cái, đồng thời để con trai mình nhận bà ấy làm bà
ngoại. Bà lão cũng cảm thấy có phần an ủi, nhưng rồi lại đau buồn thống khổ
không thôi.
Đỗ Long có chút thương cảm lấy ví ra, lấy ra năm tờ tiền màu hồng nhét vào tay
bà lão, nói:
-Thím ơi, thím đừng quá đau buồn, cứ coi như Hắc Long đã lên trời hưởng phúc rồi đi, đây là chút tâm ý của cháu, mong thím nhận lấy...
Bà lão nắm tay Đỗ Long, nước mắt ào ạt chảy ra, Thẩm Băng Thanh cũng đi lên
phía trước, đút cuộn tiền vào tay bà lão. Sau đó Tần Tuấn, Đơn Đan Thanh đều
lần lượt tiến lên, hoặc nhiều hoặc ít đưa chút tiền cho bà lão. Vợ Cẩu Mậu Hâm
nhào lên phía trước tỏ ý muốn mang bà lão về nhà chăm sóc, có thể chăm sóc lẫn
nhau. Dưới sự khuyên bảo của mọi người, bà lão rưng rưng gật đầu, xem như là
đồng ý rồi.
Xe áp giải tội phạm chậm rãi rời khỏi thôn Đán Đán, người dân trong thôn cũng
tản đi, nhưng Đỗ Long biết mình còn phải làm rất nhiều việc.
Đỗ Long ở lại thôn Đán Đán đề phòng có bất trắc. Mấy người Vương Phu Vũ dừng
lại một đêm ở thôn Nhị Lang, sáng sớm hôm sau mới lên đường, nửa đường gặp mấy
người Tần Tuấn, sau đó buổi chiều sẽ đến thôn Đán Đán hội tụ với Đỗ Long.
Lúc cùng ăn cơm tối, nhìn ngoài cửa sổ đang mưa to, Bạch Hồng Ân thở dài:
-Trận mưa này, mưa vào ngày hôm qua thì tốt.
Đỗ Long lắc đầu nói:
-Núi lửa sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ, một trận mưa không giải quyết được vấn đề. Hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai chúng ta đến thôn Mã Câu.
Đỗ Long dọc theo đường lúc trước đi tuần tra thôn. Đây có lẽ là lần cuối cùng
hắn tuần tra ở thôn Mãnh Tú, cho nên hắn đi rất nghiêm túc. Mỗi khi đến một
thôn hắn lại hỏi thăm người trong thôn, biết được cách nghĩ mới của bọn họ
trong vấn đề sửa đường.
Chuyến đi một vòng này mất mười ngày, đến người cảnh sát đấu võ trong cuộc
tranh tài ở vòng thi sơ khảo tại thành phố Thụy Bảo cũng không bắt kịp được.
Về đến xã Mãnh Tú, Đỗ Long gặp Chung Hoa Lâm. Đỗ Long đưa cho Chung Lâm Hoa
bản sao chép tập tài liệu mà hắn sưu tầm được, đây là phần sau của tập tài
liệu. Chung Lâm Hoa như nhặt được báu vật, dựa theo tài liệu này có thể nhận
ra người dân vẫn ủng hộ làm đường nhưng mỗi thôn, thậm chí mỗi người dân đều
có cách nhìn và yêu cầu khác nhau. Việc này cần có Chính phủ từ từ cân đối.
Chung Hoa Lâm nhận thấy tình hình trong tài liệu Đỗ Long đưa cho y không có
nhiều khác biệt so với những gì mà cán bộ các thôn nói với y trong cuộc họp
trước.
Lòng Chung Lâm Hoa rất cảm kích với sự ủng hộ của Đỗ Long, vốn dĩ muốn mời Đỗ
Long ăn bữa cơm rau dưa, nhưng Đỗ Long lại phải vội về thành phố Thụy Bảo nên
đành thôi.
Đỗ Long rời khỏi cơ quan chính quyền xã, trở lại đồn công an, mang đồ dùng
chuyển đi, đột nhiên phát hiện thiếu một người, Đỗ Long nhướn mày hỏi:
-Sao Thạch Vũ Siêu vẫn chưa về? Tôi cũng không rảnh chờ y, nếu y không về thì để y đi xe của Đồn vậy!
Bạch Hồng Ân cười nói:
-Tiểu tử kia gặp vận đào hoa rồi, bây giờ cũng không biết đang trốn ở chỗ nào anh anh em em nữa, xem ra không đuổi kịp xe của chúng ta đâu.
Đỗ Long nhướn mày nói:
-Y gặp vận đào hoa sao? Sao lại thế? Trước đây ngày nào cũng đều ở xã Mãnh Tú mà không tìm được bạn gái, bây giờ mới trở về sao đột nhiên lại gặp vận đào hoa được.
Trương Hoành Lợi cười nói:
-Chính là bởi vì tên tiểu tử này đến thành phố Thụy Bảo làm việc, trong mắt các cô gái y thực sự không giống trước kia nữa, cho nên...
Trương Hoành Lợi đột nhiên ngậm miệng lại, vì bên ngoài xuất hiện bóng dáng
Thạch Vũ Siêu, ngay sau đó Đỗ Long nhìn thấy một cô gái đi bên cạnh Thạch Vũ
Siêu, Đỗ Long kinh ngạc nói:
-Đây không phải là cô bé Đao sao? Cô bé này cay độc như vậy, Thạch Vũ Siêu chịu được sao?
Bạch Hồng Ấn thấp giọng cười nói:
-Cay độc sao? Trước mặt người khác cô ấy là ớt cay, nhưng trước mặt Thạch Vũ Siêu thì lại ngọt ngào, dịu dàng.
Quả nhiên, cô bé như con chim nhỏ nép vào người Thạch Vũ Siêu, Thạch Vũ Siêu
nắm tay cô bé đi tới. Đối mặt với sự dò xét của đồng nghiệp, Thạch Vũ Siêu
dường như đỏ mặt lên.
Đỗ Long thò đầu ra cửa sổ xe, nói với Đao Nguyệt Nga:
-Cô Đao, tôi còn tưởng cô bắt cóc tiểu Vũ của chúng tôi rồi.
Mặt Thạch Vũ Siêu càng đỏ hơn, Đao Nguyệt Nga lại cười ngọt ngào nói:
-Đồn trưởng Đỗ, không phải em bắt cóc anh ấy, là anh ấy bắt cóc em. Em nói với cha mẹ rồi, gia đình em sẽ mở một quán rượu uyên ương ở thành phố Thụy Bảo, anh hãy giúp em chọn 1 mặt tiền tốt đi.
Cô Đao nói không sai, quả nhiên là Thạch Vũ Siêu đã bắt cóc cô ấy rồi...