Người đăng: tuanh.kst@
Tuy rằng Đỗ Long phát sinh thoái ý, nhưng không phải nói muốn rút là có thể
rút. Sau khi cùng Lâm Nhã Hân nói mấy câu, Lâm Nhã Hân đột nhiên ỏn ẻn nói:
-Chủ nhân, em thực sự rất nhớ chủ nhân.
Đỗ Long cười nói:
-Em thấy khó chịu sao, nhớ anh thì đến tìm anh đi, xem anh trừng trị em thế nào...
Lâm Nhã Hân thở dốc nói:
-Ừ, ngày mai em sẽ đến thành phố Thụy bảo, em...trong khoảng thời gian này thực sự đã chịu khổ nhiều.
Đỗ Long cười nói:
-Thật sao? Chúng ta không phải là thường dùng điện thoại để dạy em sao?
Lâm Nhã Hân nói:
-Đấy chẳng qua là gãi ngứa qua da, không giống nhau, em cần chủ nhân âu yếm, em khao khát chủ nhân hung hăng xuyên qua em.
Đỗ Long cười ha hả nói:
-Vậy càng không đơn giản sao? Em đến đây đi, xã Mãnh Tú xảy ra chuyện, em đến một chuyến cũng là điều nên làm, chúng ta vừa việc công vừa việc tư trọn cả đôi đường, ha ha...con cún nhỏ của anh, em đang nằm trên giường hay quỳ trong cái ổ nhỏ của em đấy? Có cần anh mua cho em món đồ chơi nhỏ không?
Hai người nói chuyện thân mật một hồi lâu, tận đến lúc điện thoại Đỗ Long nhận
được cuộc gọi mới. Đỗ Long nhìn, phát hiện ra là Lý Tùng Lâm gọi tới, vì thế
không thể không ngừng cuộc điện thoại với Lâm Nhã Hân.
Đỗ Long gọi lại, Lý Tùng Lâm hỏi:
-Đỗ Long, tình hình bây giờ thế nào rồi?
Đỗ Long nói:
-Cục trưởng, tình hình đã ổn định, một người đã chết, hơn mười người bị trọng thương, nghi phạm làm người khác trọng thương thậm chí tử vong đều đã điều tra ra rồi, phần lớn trong sỗ đó đã bị bắt, còn bốn tên nữa đã chạy thoát.
Lý Tử Lâm nói:
-Ừ, nghe nói cậu cứu sống được một người, tốt lắm, tôi luôn lo lắng số nạn nhân tử vong sẽ tăng thêm, mau bắt lấy những kẻ đang lẩn trốn kia.
Đỗ Long nói:
-Vâng, tôi sẽ dốc sức bắt những nghi phạm đang lẩn trốn.
Lý Tùng Lâm lại dặn dò vài câu, sau đó nói:
-Đỗ Long, tuy tôi biết việc này không liên quan đến cậu, nhưng cậu vẫn đang giữ chức vụ kia, cho nên vẫn phải gánh vác trách nhiệm, cậu có thể sẽ bị xử phạt đấy.
Đỗ Long cười khổ nói:
-Tôi biết, tôi chỉ hy vọng mức phạt sẽ không nghiêm trọng.
Lý Tùng Lâm nói:
-Tôi sẽ cố gắng hết sức, có điều cảnh cáo là không thể tránh được, cậu hãy cố gắng làm tốt, không thể để xảy ra chuyện gì nữa, mau bắt những kẻ đang lẩn trốn đi.
Gọi xong cú điện thoại này, Đỗ Long nhìn đồng hồ, đã qua 11 giờ, Đỗ Long tìm
được Tần Tuấn, nói với y:
-Gọi các anh em về nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đủ mệt rồi.
Tần Tuấn hỏi:
-Vậy là rút lui sao? Được, Đồn trưởng Đỗ, sau khi rút lui sẽ có kế hoạch khác chứ.
Đỗ Long gật đầu nói:
-Ừ, sau khi rút lui anh cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, đến giờ tôi sẽ gọi điện cho anh.
Tần Tuấn tuy rằng rất nghi hoặc, nhưng y tin tưởng Đỗ Long, vì thế liền đi. Đỗ
Long cũng đến thôn Đán Đán sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, chỉ thấy mọi
người nằm ngủ một hàng dài. Đỗ Long chỉ nhìn thoáng qua rồi đi, người nằm ngủ
ngoài cùng đột nhiên ngồi dậy.
-Đỗ Long à?
Là giọng của Thẩm Băng Thanh.
Đỗ Long nói:
-Ừ, sao cậu vẫn chưa ngủ?
Thẩm Băng Thanh nói:
-Tôi không ngủ được, có phải anh muốn hành động không?
Đỗ Long nói:
-Tạm thời thì chưa, tôi cũng không ngủ được, muốn đi lại trong thôn một chút, coi như là đi dạo.
Thẩm Băng Thanh nói:
-Vậy tôi cùng đi anh, dù sao thì cũng không ngủ được.
Hai người kề vai đi dạo, thôn Đán Đán có hơn 300 hộ gia đình, nhà ở phân bố
chằng chịt, ở giữa có vô số đường nhỏ, nếu như không nhìn núi non trùng điệp
phía xa, cứ đi như thế nhất định sẽ bị lạc đường.
Thẩm Băng Thanh hỏi:
-Tội phạm giết người chạy thoát, anh hình như một chút lo lắng cũng không có, rốt cục là anh đang nắm chắc tình hình hay là không có năng lực nên bỏ cuộc rồi?
Đỗ Long cười nói:
-Nhân sự của chúng ta không đủ, không có cách nào lục soát núi với quy mô lớn, cũng không thể lục soát trong khi lòng những người dân trong thôn chưa ổn định. Cho nên chỉ có thể đánh cược, tôi cá là cho đến hiện tại nghi phạm vẫn chưa ra khỏi thôn, bọn họ đang đợi thời cơ để rời đi, còn chúng ta, cần phải kiên nhẫn trông cây đợi thỏ.
Thẩm Băng Thanh nghi ngờ nhìn chung quanh, nói:
-Trông cây đợi thỏ? Cái thôn tối như bưng và to như vậy, anh dự định trông như thế nào đây? Hai người chúng ta tùy ý đi như thế này có thể trông được sao?
Đỗ Long nói:
-Bọn họ cũng không phải đã từng là kẻ phạm tội hình sự, hiện tại, trong lòng bọn họ chắc chắn là rất lo sợ. Chỉ cần trong thôn còn có động tĩnh, bọn họ cũng không dám mạo hiểm chạy trốn. Không phải tôi nói là đánh cược sao? Thắng thì kiếm được lời, thua cũng không sao cả.
Thẩm Băng Thanh lấy đèn pin soi trên mặt Đỗ Long, Đỗ Long ơ a một tiếng bưng
lấy mắt trái oán giận nói:
-Anh làm gì thế?
Thẩm Băng Thanh nói:
-Không phải anh đeo kính sao? Tại sao phản ứng lại mạnh như vậy? Tôi chỉ muốn nhìn vẻ mặt anh một chút, xem có phải trong lòng anh đã dự tính mọi việc trước rồi hay không.
Mắt trái Đỗ Long giống như màn đêm đang nhìn về bốn phía, đột nhiên chiếu đèn
về phía Thẩm Băng Thanh, mắt trái lập tức trắng xóa ra, tạm thời không nhín
thấy cái gì, Đỗ Long cười khổ nói:
-Mắt trái của tôi sợ nhất là ánh sáng mạnh, sau này đừng làm như thế nữa.
Thẩm băng Thanh nói:
-Ồ, thực xin lỗi, tôi không cố ý đâu...
Đỗ Long dùng sức mở trừng hai mắt, mắt trái dần dần phục hồi được thị lực, Đỗ
Long nói
-Không sao...
Thẩm Băng Thanh nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng đột nhiên động lên một cái, y
hạ giọng nói:
-Đỗ Long, mắt trái của anh trong đêm tối có nhìn thấy đồ vật được không?
Đỗ Long hỏi ngược lại:
-Tại sao lại nói như vậy?
Thẩm Băng Thanh nói:
-Là tôi đoán thôi, nếu mắt trái anh không nhìn thấy, cũng không bị ánh sáng xuyên vào, vậy tại sao trời tối thế này anh còn đeo kính râm, chỉ dựa vào mắt phải của anh thì không thể được. Nhớ lúc Tần Tuấn bị bắt cóc, anh nửa đêm chạy hơn mười dặm đường núi...tôi nghĩ suy đoán của tôi cũng có chút căn cứ đấy.
Đỗ Long cười nói:
-Tôi đang suy nghĩ...có nên bịt miệng cậu lại hay không? Nếu cậu đã đoán ra thì tôi cũng nói thật cho cậu biết, mắt trái tôi bị thương là tại đêm tối ấy. Đây là bí mật của tôi, hy vọng cậu giữ bí mật giúp tôi.
Thẩm Băng Thanh hưng phấn nói:
-Đây là sự thật sao? Thật sự là quá thần kỳ, anh yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh, đánh chết cũng không nói.
Đỗ Long nói:
-Tôi tin cậu sẽ không nói...Trên thực tế cũng không có gì là kỳ lạ, nên biết rằng tổ tiên loài người khi ở trong rừng tối, họ đều hoạt động vào ban đêm. Sau này diện tích rừng bị giảm bớt, bọn họ bị bắt phải sống trên thảo nguyên, lúc này dần dần mới tiến hóa ra ba chiều, màu sắc rực rỡ, có khả năng nhìn vào ban ngày, coi như tôi là hiện tượng cổ đi.
Thẩm Băng Thanh vì biết được bí mật của Đỗ Long mà vui sướng không ngừng, y
nói:
-Dù như thế nào, có một mắt có thể nhìn vào ban đêm, đối với người làm trong ngành cảnh sát mà nói điều này cũng rất có lợi đấy. Chẳng trách cậu thường có thể làm được việc mà người khác không làm được.
Đỗ Long gật đầu nói:
-Có thể làm những việc mà người khác không làm được...Ồ, lẽ nào tôi đã đánh giá thấp bọn họ? Chuột hình như ra khỏi hang rồi.
Đỗ Long nói liền chạy về phía đầu thôn, Thẩm Băng Thanh cũng chạy theo, tuy
rằng trong tay y có đèn pin, nhưng vẫn chạy không có trình tự nào. Y không
khỏi thán phục nghĩ, nếu như mình cũng có khả năng nhìn trong bóng tối thì
thật tốt...