Chủ Tịch Thành Phố Gọi Gấp


Người đăng: tuanh.kst@

Khi Đỗ Long đuổi tới nơi, thì cuộc thẩm vấn lần thứ hai đã kết thúc. Lưu Mậu
Lâm đã bị Hoàng Kiệt Hào thẩm vấn đến phát hoảng rồi, khai chi tiết việc mình
trù tính sát hại Tống Hiểu Thanh như thế nào.

Lưu Mậu Lâm và Tống Hiểu Thanh đã có quen biết từ 2 năm trước. Tống Hiểu Thanh
thấy Lưu Mậu Lâm là một ông chủ lớn, thì lập tức quan hệ lén lút với gã. Đương
nhiên, Lưu Mậu Lâm nói đó là do Tống Hiểu Thanh quyến rũ gã, hai người thường
xuyên viện cớ Lưu Mậu Lâm ra ngoài buôn bán mà yêu đương vụng trộm. Vì thế
chuyện tình này vẫn không có người phát hiện, chỉ đến hơn hai tháng trước,
trong điện thoại của Lưu Mậu Lâm có tin nhắn quên chưa xóa mà bí mật bị lộ.

Bà xã của Lưu Mậu Lâm và gã cãi nhau to, bà ta muốn kiện Lưu Mậu Lâm, để hắn
mất cả người cả của. Lưu Mậu Lâm đau lòng vì đứa con và hơn một nửa tài sản mà
không chịu ly hôn, chỉ hy vọng đưa ít tiền cho Tống Hiểu Thanh, chấm dứt hoàn
toàn với cô. Lưu Hiểu Thanh đương nhiên không chấp nhận, cô muốn Lưu Mậu Thanh
phải đưa một số tiền lớn, mới chịu chia tay. Cũng chính vì cô muốn một số tiền
lớn mà Lưu Mậu Thanh mới nổi sát tâm với cô.

Lưu Mậu Thanh đã lập kế hoạch từ hơn 1 tháng trước, hai người thuê phòng số
318 để vụng trộm tại khách sạn này. Tống Hiểu Thanh nghĩ rằng Lưu Mậu Lâm đã
hồi tâm chuyển ý, vì thế mà làm theo ý của gã, ngày hôm đó thoải mái mà ra về.
1 tháng sau, ngày hôm qua, Lưu Mậu Lâm gọi điện cho Tống Hiểu Thanh lấy chứng
minh thư giả đã chuẩn bị trước để đặt phòng 318 lần nữa, sau đó gã cũng tự đặt
phòng 402 tại khách sạn đó

Đêm khuya, Lưu Mậu Thanh từ phòng 402 đi cầu thang xuống phòng 318, Tống Hiểu
Thanh vẫn đang chờ hắn, vì thế mà không khóa trái cửa phòng. Lưu Mậu Lâm thấy
Tống Hiểu Thanh đang tắm, thế là rút dao tiến đến phòng tắm, và bắt đầu hành
hung Tống Hiểu Thanh.

Tống Hiểu Thanh cứ nghĩ rằng sẽ gặp người tình của mình, ai ngờ đợi đến lại là
một sát tinh. Cô trốn chạy tới cửa, bị Lưu Mậu Lâm đuổi theo ngăn chặn. Sau
đó, Tống Hiểu Thanh bị Lưu Mậu Lâm giết chết ở giữa hai chiếc giường.

Sau khi giết người, Lưu Mậu Lâm vẫn còn ở phòng 318 tắm rửa, mặc bộ quần áo
Tống Hiểu Thanh mới mua cho hắn, mang theo hung khí và quần áo dính máu, và
toàn bộ đồ vật chứng minh thân phận sở hữu trên người Tống Hiểu Thanh đi, lấy
hết trong ví tiền của cô, làm thành vụ giết người cướp của, rời khỏi phòng 318
trở lại phòng 402.

Sau khi giết người, Lưu Mậu Thanh cũng đã nghĩ đến lập tức rời đi, nhưng hắn
lo như vậy sẽ khiến cảnh sát hoài nghi. Vì thế mà không đi, chỉ đem cắt nhỏ
quần áo dính máu, và chứng minh thư của Tống Hiểu Thanh cùng vậy dụng khác thả
vào bồn cầu cuốn đi một ít một. Trong lúc đó còn bị tắc một lần, thì hắn dùng
dụng cụ thông cầu thông đi.

Lưu Mậu Lâm đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó với câu hỏi của cảnh sát, không ngờ
rằng nghĩ thì nghĩ, lúc chuyện đến thì đã bị lộ ngay bước đầu tiên. Chỉ mất
một bữa cơm mà cảnh sát đã điều tra ra manh mối rồi.

Hoàng Kiệt Hào đưa còng tay cho Đỗ Long, nói:


  • Là do cậu tìm được manh mối trước, gã là của cậu.

Đỗ Long cầm lấy còng tay, đè nén hứng phấn vào lòng, đi đến trước mặt Lưu Mậu
Lâm nói:


  • Lưu Mậu Lâm, anh là kẻ khả nghi sát hại đồng hương Tống Hiểu Thanh, nay đã
    qua phê chuẩn, bây giờ tôi sẽ thi hành lệnh bắt anh.

Lưu Mậu Lâm ủ rũ đưa tay ra, Đỗ Long đưa còng tay ra khóa lại một cách thuần
thục. Cùng lúc tiếng cạch vang lên, người bên cạnh đều đồng loạt vỗ tay, bao
gồm nhân viên phục vụ, cùng lữ khách bị lưu lại tại khách sạn.

Đột nhiên một nhân viên phục vụ nhìn thấy Đỗ Long la toáng lên :


  • AAAA.., anh chính là vị cảnh sát anh hùng ở tiết mục “ Cuộc Sống “ ngày hôm
    qua, a ! Anh chính là thần tượng của tôi, tôi rất kính trọng anh đó!


  • Là anh, chính là anh.


Những người xem qua tiết mục đều hô lên. Đỗ Long mỉm cười gật đầu với mọi
người, dưới sự giúp đỡ của Thẩm Băng Thanh, áp giải Lưu Mậu Lâm ra ngoài.
Hoàng Kiệt Hào lệnh cho mọi người nhanh chóng kết thúc công việc còn lại sau
đó tuyên bố thu quân.

Mọi người về tới tổng bộ đội hình sự, sau khi chuyển giao nghi phạn, Hoàng
Kiệt Long tự mình đưa Đỗ Long đi lĩnh đồ đạc của hắn. Khi Đỗ Long thay trang
phục cảnh sát mới, Hoàng Kiệt Hào giúp hắn đeo huy hiệu đại biểu cảnh sát cấp
2 lên, Hoàng Kiệt Hào hài lòng vỗ vỗ vai của Đỗ Long nói:


  • Làm rất tốt.

Khi Đỗ Long trở lại phòng làm việc, thì mọi người đã đứng dậy nhiệt liệt vỗ
tay hoan nghênh.

Ngụy Hưng Bang tổ chức nghi thức hoan nghênh nho nhỏ, ngoại trừ mấy người
trong văn phòng làm việc dân sự, còn lại đều quen biết Đỗ Long. Đỗ Long bày tỏ
rất tôn trọng và ngưỡng mộ mọi người, bày tỏ xong là coi như đã gia nhập tập
thể nhỏ này rồi.

Đỗ Long chiếm vị trí cũ của Ngụy Hưng Bang, vừa khéo ở bên cạnh Mạnh Hạo, đối
diện là Thẩm Băng Thanh. Đỗ Long không để ý đến sự tồn tại của Thẩm Băng
Thanh, mà cùng trò chuyện với Mạnh Hạo.


  • Ai ya, tôi vất vả khổ sở để sưu tập căn cứ cũng uống phí rồi.

Mạnh Hạ thở ngắn thở dài nói, anh oán giận nhìn Đỗ Long, nói:


  • Thằng ranh cậu có con mắt tinh tường, không ngờ lại biết đi tìm ghi chép
    nhập phòng vào 1 tháng trước, sớm biết vậy thì tôi đã… Ai ya.

Đỗ Long cười nói:


  • Ngàn vàng khó mua được biết sớm, tôi cũng là do may mắn, không ngờ vận may
    cũng không sai, bắt một cái là đúng. Ta biết ngay là tên Lưu Mậu Lâm kia có
    vấn đề, ha ha…


  • Vận may, hừ…


Thẩm Bang Thanh dửng dưng liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, rồi vùi đầu vào làm
việc hắn chưa làm xong. Trong lòng vô cùng khinh thường bộ dạng dương dương tự
đắc của Đỗ Long.

Hoàng Kiệt Hào đi lại, lấy một nửa văn bản trên bàn của Thẩm Băng Thanh ném
cho Đỗ Long, nói:


  • Trong giờ làm việc không được nói chuyện phiếm, đây là của cậu, làm xong
    thì còn nữa. Nhanh lên, chúng ta còn nhiều vụ chưa giải quyết đâu, nhân lúc
    này rảnh rỗi, mấy vụ này cần phải làm nữa.

Đỗ Long cười đau khổ, đội trưởng Hoàng đúng là biết cách làm cân bằng. Đỗ Long
nguyện một mình đi giải quyết mấy vụ án đó, còn hơn là ngồi đây xử lý đống văn
kiện này.

Hoàng Hào Kiệt cười nói:


  • Theo thường lệ, khi chúng ta phá được một vụ mà có điều kiện thì sẽ đi liên
    hoan, vừa lúc hôm nay hoan nghênh câu, 5h chiều tan sở, chúng ta sẽ đi tiệm
    Phúc Mãn ăn một bữa.


  • Hay quá


Mạnh Hạo hoan hô đầu tiên, Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Tuy nhiên... ai không hoàn thành công việc thì không được đi đâu.

Mọi người lại ra sức làm việc. Đỗ Long bớt thời gian khi đi WC mà gọi điện cho
Mã Quang Minh. Tinh thần Mã Quang Minh không được tốt, vừa nghe điện thoại
liền nói:


  • Đỗ Long, hôm nay công việc của chú rất bận, lại sắp phải ra ngoại thành,
    nếu không phải việc quan trọng, thì chờ chú trở về rồi nói sau.

Đỗ Long cười nói:


  • Cũng không có việc gì, chỉ là muốn báo cáo với lãnh đạo về công việc một
    tý. Hôm nay, cháu đến trung đội 1 đội Hình sự rồi, sau đó phá được vụ án mạng
    luôn, mọi người đối với cháu rất tốt.

Mã Quang Minh vội vàng nói:


  • Ồ, vậy là tốt rồi, cháu nhất định phải cố gắng, chắc là sẽ trở nên nổi
    tiếng, lần sau nói tiếp, chú cúp máy đây.

Đỗ Long vội hỏi:


  • Chú Mã, Chú và thím đã làm lành chưa? Thím còn trách cháu đã làm thương chị
    dâu của thím không?

Mã Quang Minh nói:


  • Cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, chúng ta đã giảng hòa rồi, cô chị dâu kia là
    gieo gió gặp bão, cũng không phải là do cháu đánh, cũng không sao rồi…Ừ, Đỗ
    Long, cháu có muốn đi với ta đến một chỗ không?

Đỗ Long đáp:


  • Dĩ nhiên là muốn ạ. Chỉ cần chú Mã ra lệnh, cháu sẽ theo chú cho dù lên
    trời hay xuống biển

Mã Quang Minh suy nghĩ một lúc, nghĩ mang theo một người thông minh tài giỏi
bên cạnh cũng không tồi, ông lập tức nói:


  • Vậy cháu hãy đến tòa nhà Thành ủy ngay, ta sẽ xin nghỉ phép giúp cháu. Sự
    việc gấp gáp, cháu không cần mang theo cái gì, cứ trực tiếp đến đó đi.

Đỗ Long ồ một tiếng, nói:


  • Vâng, Cháu sẽ đi ngay lập tức.

Sau khi cúp máy Đỗ Long đi xin phép Hoàng Kiệt Hào, nói trong nhà có chuyện
xảy ra, xin phép về nhà. Hoàng Kiệt Hào gật đầu, nói:


  • Vậy cậu về đi, nhớ phải đến tiệm ăn, đừng tới trễ đó.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #64