Người đăng: tuanh.kst@
-Cẩu Mậu Hâm đi lúc nào? Y mang theo cái gì? Cô có biết y muốn đi đâu không?
Tần Tuấn lớn tiếng chất vấn.
Vợ Cẩu Mậu Hâm chỉ biết lau nước mắt, ôm đứa con không nói một tiếng nào, Đỗ
Long thở dài nói:
-Thôi đi, cô ta sẽ không nói đâu,Cẩu Mậu Hâm hẳn là chưa đi xa, tuy nhiên địa hình xã Mãnh Tú khá phức tạp, y chỉ cần tùy ý tìm một chỗ ẩn núp, chúng ta sẽ không có cách nào tìm được.
Tần Tuấn hỏi:
-Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Đỗ Long nói:
-Không có cách nào cả, thu đội, quay về phát lệnh truy nã, truy nã trên cả nước, y chạy không được bao lâu đâu.
Tần Tuấn bất đắc dĩ nói với vợ Cẩu Mậu Hâm:
-Nếu có tin tức gì của Cẩu Mậu Hâm, lập tức thông báo cho chúng tôi.
Vợ Cẩu Mậu Hâm im lặng không nói, Đỗ Long lắc đầu, cùng với Tần Tuấn lần lượt
rời đi, Đỗ Long gọi điện thoại kêu mấy người Thẩm Băng Thanh trở về, Tần Tuấn
vẫn không cam lòng, y nói với Đỗ Long:
-Đồn trưởng, tôi mang vài người đi tìm lại xem, không thể để tên đó chạy thoát thế này được.
Đỗ Long hỏi ngược lại:
-Anh dự định tìm thế nào? Phái hai ba người lùng sục trong rừng rậm tìm sao? Nếu làm không tốt thì ngày mai tôi lại phải mang thêm nhiều người hơn nữa đi tìm các anh mất.
Tần Tuấn nói:
-Tên kia có lẽ chưa rời khỏi thôn này đâu, tôi sẽ mang người đến lục soát những gia đình có quan hệ tốt nhất với y.
Đỗ Long trầm mặc một chút, nói:
-Được rồi, anh dẫn người đi tìm đi, có điều tôi hy vọng trước khi anh làm như thế thì hãy động não một chút, đôi khi chỉ cần thay đổi tư duy một chút thôi thì hiệu quả sẽ rất bất ngờ đấy.
Lời nói của Đỗ Long dường như có điều gì ám chỉ, Tần Tuấn cau mày nghĩ ngợi
một chút, cuối cùng cũng có điều cần nói:
-Đồn trưởng, anh đã cho người đứng thủ ở đầu thôn và cuối thôn từ trước, phải chăng anh sớm đã biết sẽ có tình huống này?
Đỗ Long ừ một tiếng nói:
-Tôi có nhìn qua một chút số hung khí mà các anh thu được, nhưng lại không thấy hung khí nào có thể gây ra vết thương duy nhất trên người nạn nhân. Nghi phạm nếu biết phi tang hung khí, thì nhất định cũng biết giấy không thể bọc được lửa, sớm hay muộn y cũng bị bại lộ, cho nên rất có khả năng hắn sẽ chạy trốn suốt đêm..
Đơn Đan Thanh nghi ngờ hỏi:
-Thôn Đán Đán bốn phía đều có thể chạy trốn, trừ phi có thể bao vây toàn bộ, chứ thủ ở đầu thôn cuối thôn thì có tác dụng gì chứ?
Đỗ Long cười nói:
-Thủ ở đâu cũng chỉ là ngụy trang, để dọa người thôi. Thôn Đán Đán có khoảng 300 gia đình, gần như hơn một nửa số hộ gia đình tham gia vào vụ ẩu đả. Cẩu Mậu Hâm trốn được chẳng qua ỷ vào chúng ta ở trong đêm tối như bưng thế này về cơ bản là không thể tìm được y. Chúng ta chỉ có thể động não nghĩ cách, anh về trước đi, tiếp tục thẩm vẫn những người đó. Thôn Lĩnh Thượng có 10 người trọng thương, phải tìm ra người đả thương bọn họ, không được để sót một ai. Về phần Cẩu Mậu Hâm, trừ phi y dám chạy đường núi suốt đêm về phía biên giới, bằng không sớm hay muộn tôi cũng bắt được y.
Mọi người trở lại đồn tiếp tục thẩm vấn nghi phạm. Trong phòng làm việc cách
đó không xa, Chung Lâm Hoa đang mở cuộc họp với cán bộ hai thôn, thỉnh thoảng
lại nghe thấy có người đang lớn tiếng cãi vã.
Thẩm vấn được tiếp tục, những người bị thương đều được hỏi, có được một cái
tên Đỗ Long liền cho người đi bắt giữ, kết quả ba người chạy thì bắt được bốn
người, những nghi phạm đả thương người khác trong cuộc ẩu đả về cơ bản đều
điều tra ra rồi.
Hơn mười giờ tối, Đỗ Long mới nhìn thấy cửa phòng họp bị đẩy ra, một đám cán
bộ sắc mặt mỗi người khác nhau từ bên trong đi ra, có người lộ vẻ vui mừng, có
người lại lộ vẻ bình tĩnh.
-Bí thư Chung…
Đỗ Long không thấy Chung Lâm Hoa đi ra, trong phòng họp vẫn sáng đèn, nên liền
đi vào, chỉ thấy Chung Lâm Hoa tựa vào ghế, hai tay đang xoa bóp huyệt thái
dương.
Chung Lâm Hoa mở to mắt nói:
-Cậu đã giải quyết xong chưa? Đã bắt được hết hung thủ chưa?
Đỗ Long nói:
-Trên cơ bản đề đã điều tra ra rồi, tuy nhiên có bốn tên đã chạy thoát, trong đó có cả kẻ giết người.
Chung Lâm Hoa nói:
-Chạy rồi sao? Không cho người đuổi theo sao...người điều đi không đủ, trời lại tối như thế này...chạy thì cứ chạy đi… sớm muộn gì cũng bắt được thôi... Đỗ Long, tôi vừa bị Bí thư Đường giáo huấn một bài. Bí thư Đường rất tức giận, nói chúng ta làm việc không đến nơi đến chốn, ôi...đầu năm nay, làm chuyện gì cũng thật khó.
Đỗ Long nói:
Chung Lâm Hoa lắc đầu nói:
-Chỉ là tạm thời chế trụ bọn họ thôi, còn phiền phức chắc chắn chưa được giải quyết.
Đỗ Long hỏi:
-Bất đồng chủ yếu giữa họ là gì?
Chung Lâm Hoa cười khổ nói:
-Không phải đều là vì lợi ích cá nhân sao? Thôn Đán Đán cho rằng chúng ta chiếu cố thôn Lĩnh Thượng hơn. Một trong những trọng điểm trong đó là cô Lâm phát triển kế hoạch du lịch tại thôn Lĩnh Thượng.
Đỗ Long nhíu mày nói:
-Người trong thôn Đán Đán đố kỵ sao?
Chung Lâm Hoa cười nói:
-Sao lại chỉ có thôn Đán Đán, ngoài những người có tiền trong thôn không bận tâm đến vấn đề này ra, hơn một nửa thôn còn lại đều đang trông chờ kế hoạch phát triển du lịch này. Không mất tiền mà lại được ở nhà mới, ai mà không muốn chứ?
Trong kế hoạch của Lâm Nhã Hân, thôn Lĩnh Thượng là trọng điểm trong dự án
phát triển du lịch ở xã Mãnh Tú, một làng nguyên thủy ẩn mình trên đỉnh một
ngọn núi dốc, hơn nữa bốn phía phong cảnh rất đẹp. Lâm Nhã Hân muốn dồn tâm
huyết xây dựng thôn Lĩnh Thượng trở thành điểm du lịch tự nhiên có nhiều điểm
vượt trội hơn so với những địa danh nổi tiếng như là Phượng Hoàng, Hoàng Diêu.
Muốn làm được những việc này, phải dời toàn bộ người dân trong thôn xuống dưới
núi, cho nên Lâm Nhã Hân rất khẳng khái đồng ý cho người dân thôn Lĩnh Thượng
lựa chọn đất để xây dựng một thôn mới. Người trong thôn Lĩnh Thượng lấy hộ gia
đình làm đơn vị, mỗi gia đình đều hy vọng được phân một căn hộ có thiết kế
hiện đại. Chính điều này đã khiến cho rất nhiều người ghen tị với vận may này
của thôn Lĩnh Thượng. Hơn nữa nơi ở mới của thôn Lĩnh Thượng lại chiếm dụng
rất nhiều đất của chính phủ. Những thôn khác đều cảm thấy mình bị thiệt thòi,
vì vậy, xung đột mới căng thẳng như thế.
Đỗ Long hỏi:
-Bây giờ phải làm thế nào? Lẽ nào mời cô Lâm sửa đổi kế hoạch tuyên bố tạm dừng việc xây dựng khu du lịch sao?
Lý Tùng Lâm nói:
-Vậy cũng không được, trước mắt chỉ có thể cố hết sức thuyết phục, giáo dục.
Đỗ Long cau mày, đối với việc này hắn cũng hết đường xoay sở, trong lúc đang
phiền não, Lâm Nhã Hân đột nhiên gọi điện tới.
Đỗ Long cầm điện thoại đi sang một bên, cười khổ nói với Lâm Nhã Hân:
-Chị Lâm, chị đã nghe nói gì chưa? Hai thôn ẩu đả, một người bị chết, hàng trăm người bị thương.
Lâm Nhã Hân cười nói:
-Tôi sớm đã biết rồi, vừa rồi Bí thư Đường gọi điện cho tôi, nói cậu ở đó, tôi liền gọi cho cậu.
Đỗ Long cười khổ nói:
-Chị Hân, thật xin lỗi, gần đây tôi bận việc ở thành phố Thụy Bảo, bây giờ mới quay về, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế.
Lâm Nhã Hân cười nói:
-Cũng không phải là lỗi của cậu, sao cậu phải xin lỗi chứ. Thực ra tôi sớm đã dự liệu sẽ có chút rắc rối, nhưng không nghĩ tới mâu thuẫn lại phát sinh nhanh như vậy. Thực ra như thế này cũng tốt, vấn đề phát sinh càng sớm, thời gian để chúng ta xử lý vấn đề càng dư dả. Nếu đợi đến lúc khởi công mới phát sinh, vậy thì thật sự sẽ rất phiền phức.
Đỗ Long thấy Lâm Nhã Hân không trách hắn, hơn nữa nói cũng rất có đạo lý, hắn
bất giác cũng thở phào, nói:
-Chị Lâm đã nói thế thì tôi yên tâm rồi, tuy nhiên đã chết một người, xảy ra việc lớn như vậy, trách nhiệm của tôi cũng không nhỏ...
Lâm Nhã Hân ôn nhu nói:
-Cậu đã được điều đi tổ trọng án ở thành phố Thụy Bảo, thì hãy từ chức Đồn trưởng này đi, sau này sẽ phát sinh nhiều chuyện, cậu cũng đừng dính dáng vào.
Đỗ Long cười khổ nói:
-Tôi biết, treo danh không phải là để kiếm chút lợi ích sao? Ai...chị nói đúng, tôi nên nhanh chóng thoát khỏi vũng bùn này rồi.