Người đăng: tuanh.kst@
Loại nợ cũ này tranh giành mãi không dứt, Đỗ Long nghe xong liền đau đầu. Cũng
may đoàn xe của xã Mãnh Tú cuối cùng cũng đến một cách khoan thai. Đỗ Long dẫn
hai vị trưởng thôn đi gặp Chung Lâm Hoa, Chung Lâm Hoa không biết Đỗ Long đã
đến, y lòng như lửa đốt nhảy xuống xe, vừa biết được tin lần ẩu đả thứ hai đã
bị ngăn lại trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nhìn thấy
Đỗ Long đi về phía y.
- Đỗ Long! Cậu ngồi máy bay tới à? May mà cậu trở về đúng lúc, nếu không… Hậu
quả khó lường!
Chung Lâm Hoa nắm tay Đỗ Long lắc hai cái, cảm xúc nghĩ lại mà sợ bộc lộ trong
lời nói, nếu tiếp tục đánh nhau lại chết thêm vài người nữa, Đỗ Long hẳn là
chạy không thoát, cái chức Bí thư Đảng ủy xã này của y cũng phải chịu xử phạt.
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
- Vấn đề hiện tại đã đủ nghiêm trọng rồi, đã chết một người trọng thương mười
lăm người, còn có chín mươi mấy người bị thương nhẹ, đã là sự kiện quần thể bị
thương tổn trọng đại rồi. Tôi tới điều tra kẻ đả thương người, còn làm thế nào
để hai thôn bọ họ phối hợp thì Bí thư Chung phải hao tâm rồi.
Chung Lâm Hoa kinh ngạc nói:
- Đã chết một? Không phải nói hai người sao?
Đỗ Long rất khiêm tốn nói:
- Cái người chết buổi chiêù đó thật ra là ngất, đã được tôi cứu sống.
Chung Lâm Hoa hưng phấn vỗ vai Đỗ Long, y mừng rỡ nói:
- Thật ư? Tiểu tử tốt, thảo nào nhiều người đề cử tặng cậu cờ thi đua Hoa Đà
như vậy, cậu không làm bác sĩ thật sự là một điều đáng tiếc.
Đỗ Long sờ sờ mũi nói:
- Cảnh sát tôi cũng làm tốt lắm đấy, vì sao mọi người chỉ nói đến y thuật của
tôi?
Bí thư Ban kiểm tra kỷ luật Trần Lệ Trân cười nói:
- Bởi vì cảnh sát có bắt được nhiều phạm nhân tới đâu cũng không chấn động
bằng thầy thuốc cứu sống một người chết!
Đỗ Long khẽ mỉm cười, hai vị trưởng thôn lúc này mới sợ hãi tiến lên phía
trước kêu lên một tiếng Chủ tịch xã, Chung Lâm Hoa cực kì khó chịu liếc bọn họ
một cái nói:
- Không phải bảo các ông hết sức trấn an thôn dân sao? Các ông tại sao lại
lên cầm đầu? Bí thư chi bộ thôn đâu? Những cán bộ khác của thôn đâu? Hai bộ
máy Đảng và chính quyền, lại lộn xộn hết một lượt chỉ vì lợi ích của một mảnh
đất nho nhỏ này thôi hay sao?
Lý Bảo Tuyền và Từ Cần Phát bị giáo huấn đều cúi đầu không nói, Đỗ Long nói
với Chung Lâm Hoa một tiếng, rồi đi xử lý chuyện của hắn.
Đỗ Long đi đến bên Tần Tuấn hỏi.
Tần Tuấn loay hoay đầu đầy mồ hôi đáp:
- Rất nhiều người không muốn hợp tác, hơn nữa người lại nhiều tiến triển rất
chậm, trời vừa tối một số có ý đồ dùng đủ cách giấu hoặc hủy chứng cớ, rõ ràng
mấy người còn cùng nhau muốn đem cái quốc có máu trên đó đi rửa, thực là phục
bọn họ rồi.
Đỗ Long ha hả cười nói:
- Rất sáng tạo nha… Ừ, các anh tiếp tục phải nắm bắt thời gian, nếu làm quá
muộn thì bản thân không được nghỉ ngơi đâu.
Tần Tuấn gật gật đầu, Đỗ Long đi đến chỗ Thẩm Băng Thanh đang vội vàng thu lại
vũ khí, việc của Thẩm Băng Thanh làm rất không thuận lợi, trong lòng nóng như
lửa, thấy hắn đi tới nhưng vẫn mang bản mặt cũ.
- Băng Thanh, cậu thu xong những đồ này thì cùng tôi đến bên kia thôn Lĩnh
Thượng đi.
Đỗ Long nói.
Thẩm Băng Thanh ừ một tiếng, đeo găng tay đoạt lấy một lưỡi hái trong tay một
thôn dân, miệng hét:
Đỗ Long thấy thế khẽ mỉm cười, đột nhiên lên tiếng quát lớn:
- Tất cả mọi người nghe rõ cho tôi, ai còn dám cản trở cong tác thu hồi chứng
cớ, bắt ngay tại chỗ tạm giam năm ngày! Trường hợp xấu tạm giam mười lăm ngày!
Đã mấy giờ rồi, các người vẫn chưa đói sao? Mau phối hợp công việc, về nhà ăn
no ôm bà xã ngủ không tốt sao? Thực không hiểu nổi các người đầu óc thiếu dây
thần kinh à? Hay là cảm thấy ở trong này cho muỗi đốt có thể giúp các người
giảm béo?
Mọi người cười ha hả, không khí hiện trường có hơi dịu đi, Đỗ Long cười nói
với Thẩm Băng Thanh:
- Thấy chưa, thế này không phải đơn giản hơn sao?
Thẩm Băng Thanh vừa vội vàng vừa nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi, còn đến bên kia thôn Lĩnh Thượng để làm gì?
Đỗ Long cười nói:
- Thu vũ khí, không thể bên này nặng bên kia nhẹ được?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Bên kia không có ai trông coi, trời đã tối lâu như vậy rồi, cái gì cần giấu
sớm đã giấu đi, công việc của chúng ta khó như vậy làm hơn phân nửa đều vì cái
này, bây giờ qua đó còn có tác dụng gì chứ?
Đỗ Long vẫn như cũ tươi cười nói:
- Tôi biết, vũ khí có vấn đề mới cần đem giấu đi, chờ bọn họ có ý giấu đi,
tôi lại một mẻ bắt hết, như thế chẳng phải là thuận tiện hơn so với các cậu
sao?
Thẩm Băng Thanh nghe xong không khỏi sững sờ, sau đó chợt nói:
- Là anh cố ý! Thảo nào phó đồn Tần hỏi anh có cần phái người qua đó trông
coi, anh lại kiếm cớ cự tuyệt…
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Bây giờ cậu hài lòng chưa? Đem cái đó giao cho Lã Á Vĩ, chúng ta qua đó một
chút xem những người kia đem đồ giấu đi đâu rồi.
Hai người tới bên kia, Từ Hải Đào con Từ Cần Phát đón trước, bất mãn nói:
- Đồn trưởng Đỗ đã muộn rồi, chúng tôi đều chưa ăn cơm, nếu không có việc gì
chúng tôi có thể về nhà trước?
ĐỗLong nói:
- Ai nói không có chuyện gì? Vũ khí thôn các người còn chưa thu lại, thu lại
xong đăng kí hoàn tất mới đi được.
Từ Hải Đào xoay người chỉ tay, nói:
- Nhìn đi, tôi đã thay cảnh sát các anh thu lại rồi, bên trên đều dán tên,
đều là do chúng tôi làm đấy, cam đoan không có bất kì giả dối, vậy… Chúng tôi
có thể về trước chứ?
Đỗ Long cười nắm bả vai Từ Hải Đào, rất cao hứng nói:
- Ừ, cậu khá lắm, đã giúp tôi việc lớn như vậy… Bây giờ nhân viên chữa bệnh
và chăm sóc bệnh nhân đã tới, người thôn các anh không có chuyện gì có thể về
trước, à anh là Từ Hải Đào phải không? Giúp tôi một việc, cho năm thanh niên
trẻ khỏe đem theo cuốc giúp tôi đi đào ít đồ.
Từ Hải Đào sửng sốt hỏi:
- Đào cái gì? Tối om thế này…
Đỗ Long cười tủm nói:
- Đào cái các anh vừa mới chôn xuống, các anh nếu có thể chôn xuống lúc tối
om tất có thể đào lên lúc không đèn, huống chi ở đây tôi còn có đèn pin.
Từ Hải Đào thần sắc biến đổi, y cười khan nói:
- Cảnh sát Đỗ, anh nói cái gì đó? Tôi nghe không hiểu.
Đỗ Long đắc ý cười nói:
- Nghe không hiểu? Anh thông minh như vậy hẳn là hiểu được lời tôi… Tôi không
phái người theo dõi các anh chính là cho các anh cơ hội đem đồ có vấn đề giấu
đi, Từ Hải Đào thông minh quá sẽ bị thông minh hại đấy, những lời này anh nghe
nói qua rồi chứ? Chiêu này của tôi gọi là dẫn xà xuất động, con rắn nhỏ như
anh quả nhiên bị lừa.
Từ Hải Đào nhất thời xấu hổ và giận giữ không chịu nổi, thình lình nghe Đỗ
Long quát:
- Dương Tài Dũng, anh đứng lại đó cho tôi!
Bên cạnh nghe lén Đỗ Long và Từ Hải Đào nói chuyện, Dương Tài Dũng vừa định
rời đi đã bị Đỗ Long gọi lại, Dương Tài Dũng xoay người lúng túng nói:
- Cảnh sát Đỗ, anh gọi tôi à? Có chuyện gì không?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nhờ anh giúp một việc gọi vài người mang
theo cuốc, chúng ta đi đào bảo bối!
Dương Tài Dũng thầm kêu khổ, nói:
- Cảnh sát Đỗ, tôi… Tôi hay là không đi nha?
Đỗ Long nhìn xung quanh chậm rãi đi tới mấy người thanh niên, hắn cười như lão
hồ ly, ngón tay chỉ mấy người trẻ tuổi kia gật, nói:
- Anh, anh… Đều cùng đi, vừa rồi lúc chôn đồ mấy người các anh cũng có phần
đúng không?
Mấy người trẻ tuổi kia trong lòng chấn động mạnh, trong mắt Dương Tài Dũng
thậm chí bắn ra một chút tàn độc, bọn họ vô tình đứng thành vòng bao vây Đỗ
Long và Thẩm Băng Thanh, vài người thậm chí xiết chặt nắm tay…