Người đăng: tuanh.kst@
Hoàng Kiệt Hào không hề tiêu cực chờ đợi. Y đã bất tay phá nhiều vụ án, phương
diện này Thẩm Băng Thanh nêu không ít đề nghị cho y. Mà Đỗ Long, hắn kiên định
cho rằng Lưu Mậu Lâm là hung thủ, đi thăm dò nhũng người khác là lãng phí thời
gian.
Cho nên khi vụ án lâm vào thời gian chờ đợi, Đỗ Long nhìn đồng hồ đeo tay, nói
với Hoàng Kiệt Hào:
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
Đỗ Long nhanh chóng rời khôi, đến khách sạn Kim Long. Lúc này mấy người Dưong
Thành vẫn chưa tới. Đỗ Long một người trong quán. Chủ quán com Lâm Kiến Quân
nhiệt tinh tới chào hỏi Đỗ Long.
Lảm Kiến Quân rút hai tút thuốc Hồng Tháp Son đưa cho Đỗ Long.
Đỗ Long đặt thuốc lá lên bàn, cười nói với Lâm Kiến Quân:
Lâm Kiến Quân cười nói:
Đỗ Long cười. Hắn tin tường năng lực của minh. Chẳng qua hiện nay hắn vừa vào
làm, bay thẳng lên trời gì gì đó còn sớm lắm.
Hgi người đang trò chuyện thi ba ông hoàng của đồn công an Lệ Viên tới. Họ
không mang theo gì tới nên chi đặt gian nhỏ.
Dương Thành liếc mất liền thấy được hai tút thuốc, lập tức đoán được lai lịch,
cười ha hả:
Lâm Kiếm Quân cười xấu hổ, đứng lẽn. Đỗ Long cười nói:
Ba người khá thân với Đỗ Long, biết hắn không hút thuốc, nhưng cũng không cầm
thuốc người ta đưa cho Đỗ Long. Liêu Đông Thăng cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Cảm ơn sếp Liêu nhắc nhờ. Xem ra hai tút này tôi đành phải mang về rồi. Ông
chủ Lâm.tôi không khách sáo nhé.
Nên thế, nên thế...
Lâm Kiến Quân âm thầm lau mồ hôi. Xem ra ánh mất mình vẫn còn thấp, sau này
nên chuẩn bị hai tút đại kinh điển Hồng Tháp Sơn.
Vuơng Tố Văn cười nói:
sự.
Đỗ Long cười nói:
Vương Tố Văn cười khổ:
Liêu Đông Thăng cười nói:
Đỗ Long, tôi không giàu có như Ông chủ Lâm, cũng chẳng có quan hệ gì có thể
giới thiệu cho cậu. Hôm nay đến đơn thuần là để chúc mừng cậu thăng chức thôi.
Dựa vào năng lực và bối cảnh, cậu có thể ngẩng đầu nhanh chóng ở đội hình sự.
Sau này lên cao đừng quên mấy nguời chúng tôi là được. Đến lúc đó đỡ đần một
chút, nhớ đến chúng tôi đã giúp cậu chạy chân một lần.
Đúng thế đúng thế.
Dương Thành vỗ vai Đỗ Long cười:
Ý tưởng của ba người cũng giống như Lâm Kiến Quân, thấy được tương lai của Đỗ
Long nên muốn chắp nối trước.
Đỗ Long nhớ lúc chính minh vừa chuyển đến ba người vẫn còn xa cách, giờ có thể
nói là một trời một vực. Nguyên nhân chính bọn họ thay đôi như vậy không phái
vì Đỗ Long điều đến đội hình sự, mà là vì Đỗ Long có cây đại thụ lớn đẳng sau
là chủ tịch thành phố.
Sau khi hiểu điều này, Đỗ Long liền thản nhiên, cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ.
Thật ra trong ba người chi có Dương Thành là quen thân nhất với hăn, cũng từng
giúp đờ hắn nhiều. Người này rất có năng lực, chi có điều không có gì nâng đờ
phía trên, hơn nữa tính tinh không tốt lắm, hay đăc tội người khác, vậy nên
vân chưa thăng lên được. Sau này nếu Đỗ Long có cơ hội sẽ suy xét kéo y lên.
Một bữa cơm ăn rất thoái mái. Đỗ Long được người khác thổi phồng, cảm giác
thật khoái. Trong tay có quyền, hoặc nói sau lung có người, cảm giác thật tốt.
Đỗ Long rất hường thụ cảm giác này. Hắn âm thầm quyết định phải giữ quan hệ
tốt với Chủ tịch thành phố Mã. Chủ tịch thành phố Mã có khó khăn tức là hắn có
khó khăn. Chủ tịch thành phố Mà có thể từng bước thăng chức. Đỗ Long hắn chẳng
lẽ không có cơ hội?
Liêu Đông Thăng vẫn còn nhiệm vụ nên không dám uống nhiều. Hơn nữa gã biết
minh có quan hệ thấp nhất trong ba người với Đỗ Long, không bao lâu liền thức
thời mà rời đi. Đỗ Long tìm cơ hội rót say Vương Tố Văn, coi như báo thủ một
lẩn. Vương Tố Văn ngay từ đầu đã nghĩ đoạt công lao của Đỗ Long, tuy rằng sau
đó quan hệ cải thiện nhưng Đỗ Long vân nhân cơ hội báo thủ.
Dương Thành lưu luyến khiêng Vương Tố Văn đi. Đỗ Long đến chỗ xe máy, đang
định xoay người mở khóa thi Lâm Kiến Quân cầm chiếc túi to chạy ra từ trong
tiệm, đưa cho Đỗ Long, cười ha hả:
Đỗ Long sửng sốt, nhìn hai tút thuốc đặt trên ghế ngồi, sau đó mở gói to Lâm
Kiến Quân đưa cho. Hắn lập tức hiểu được, cười:
Ông chủ Lâm khách sáo quá. Sau này có việc cứ tìm tôi.
Nhất định, nhất định!
Lâm Kiến Quân cười ha hả, đột nhiên nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long đi về nhà, chỉ để lại hai bao thuốc ở ghế sau, còn lại cất vào trong
nhà. Thi Vân Cẩm thấy Đỗ Long xách thuốc về, thiếu chút nữa véo tai hỏi hắn có
phải bất đầu hư thân mất nết không. Đỗ Long đành phải xin tha, nói cho cô biết
những bao thuốc đó là để tặng, Thi Vân Cẩm mới hài lòng tha cho.
Đỗ Long gọi điện thoại liên hệ Hoàng Kiệt Hào. Mấy người họ vẫn còn ở hiện
trường. Tuy nhiên vụ án đã có tiến triển rất lớn. Thân phận người chết đã được
xác định. Cô ta tên là Tống Hiểu Thanh, cũng là người của trấn Vạn Lâm. Có
người biết chuyện đã mách Tống Hiểu Thanh và Lưu Mậu Lâm đã ở cùng nhau lâu
lắm rồi, còn gạt vợ gã nữa. Gần đây mới lộ ra, Lưu Mậu Lâm và vợ cãi nhau.
Nghe nói vợ hắn nháo lên đòi ly hôn. Lưu Mậu Lâm đã rất lâu không liên hệ với
Tống Hiểu Thanh rồi.
Sau khi thân phận và quan hệ của Tống Hiểu Thanh và Lưu Mậu Lâm được xác định,
bản án đã rõ ràng phần nào. Hoàng Kiệt Hào đã tiến hành thẩm vấn lần thứ hai
đối với Lưu Mậu Lâm. Lệnh kiểm soát vẫn đang được xin, rất nhanh sẽ có.
Đỗ Long nghe xong vội lái xe tới hiện trường như sợ công lao bị cướp mất. Trên
thực tế có Hoàng Kiệt Hào làm chủ đội hình sự thi chuyện đó là không thể phát
sinh.