Người đăng: tuanh.kst@
Bạch Tùng Tiết đối với đề nghị của Bạch Nhạc Tiên là đã đến rồi thì ngồi
xuống. Nếu Đỗ Long không có vấn đề gì thì đợt điều tra này đối với hắn mà nói
chính là chuyện tốt. Nếu như hắn thật sự có vấn đề, đó cũng là hắn gieo gió
gặt bão. Dù sao điều tra hắn không phải là tổ Bạch Nhạc Tiên bọn họ. Bạch Nhạc
Tiên cứ xem như mình không biết gì là được.
Nhưng Bạch Nhạc Tiên vừa mới khởi hành đã nghe nói Đỗ Long đã đến thành phố Lỗ
Tây. Hơn nữa còn biết rõ hành trình của cô. Điều này khiến cô muốn giả vờ
không biết cũng không được.
- Tôi biết nên làm như thế nào...
Bạch Nhạc Tiên hít vào một hơi, mở cửa xe, đi về phía nhà hàng Xương Minh.
Khi bóng dáng của cô phút chốc biến mất vào trong nhà hàng Xương Minh. Một kỹ
thuật viên phụ trách nghe lén ở phía sau xe minibus liền tháo máy trợ thính
xuống nói:
- Sếp Phó, cô ấy tắt máy nghe trộm rồi.
Phó Lâu Đán thở dài:
- Tắt thì tắt, việc này... thật sự đã làm khó cô ấy... Chúng ta đi thôi,
không cần theo dõi cô ấy nữa…
Thực ra nếu như Bạch Nhạc Tiên không có cha làm ở Ủy ban Chính trị Pháp luật
tỉnh thì sự việc sẽ không đơn giản như vậy...
Đỗ Long ở trên lầu nhìn chiếc xe minibus chậm rãi rời đi, trên mặt hắn lộ ra
nụ cười thản nhiên. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Bạch Nhạc Tiên đang đi lên
lầu. Đỗ Long đứng dậy lên tiếng chào Bạch Nhạc Tiên.
Bạch Nhạc Tiên hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng in hoa và một chiếc quần
bò, toát ra sức sống tràn trề. Khoảnh khắc ánh mắt của cô và ánh mắt Đỗ Long
phút chốc chạm nhau, trên mặt Bạch Nhạc Tiên hiện lên một chút mỉm cười ngọt
ngào. Đỗ Long nhìn thấy cô cũng không khỏi tim đập thình thịch. Đồng thời cũng
yên tâm một nửa, cô bé này, không chạy…
Đỗ Long kéo ghế ra, mời Bạch Nhạc Tiên ngồi xuống. Bạch Nhạc Tiên nói cám ơn.
Đỗ Long cười nói:
- Khách khí rồi, mấy ngày không gặp, không xa lạ như vậy chứ? Muốn ăn gì, cứ
gọi nhé.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh gọi đi, em cũng không biết ăn gì ngon.
Đỗ Long nhún nhún vai, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi tùy tiện vài món ăn.
Bạch Nhạc Tiên đoạt lấy thực đơn đảo qua, kinh ngạc nói:
- Anh làm gì mà toàn gọi món đắt thế?
Đỗ Long cười nói:
- Là em kêu anh tùy ý gọi mà... Dù sao anh cũng không nghèo chút tiền này…
Đỗ Long cố ý nói như vậy. Hắn vừa rồi trong chớp mắt đã dùng mắt thấu thị nhìn
thấu Bạch Nhạc Tiên rồi. Trước ngực xinh đẹp kia của cô có dán một cái
microphone nhỏ, pin và thiết bị gửi đi thì đeo ở bên sườn. Loại máy nghe trộm
này Đỗ Long cũng có, làm sao mà không nhận ra cơ chứ?
Bạch Nhạc Tiên quả nhiên được sự chỉ đạo của Đỗ Long, cô hủy các món Đỗ Long
đã gọi, sau đó chọn mấy món ăn thông thường rẻ tiền, Đỗ Long cười nói:
- Chúng ta thật không dễ dàng mới lại gặp mặt, anh chỉ muốn chúc mừng một
chút. Em thế nào mà lại tiết kiệm thay cho anh vậy? Anh cũng không phải là ăn
không nổi...
Bạch Nhạc Tiên quả nhiên không nhịn được nói:
- Đỗ Long, tiền lương của anh rất cao sao? Cách tiêu tiền của anh như vậy có
thể chống đỡ được mấy ngày? Không phải là anh có thu nhập mờ ám nào chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Thu nhập mờ ám ư? Em muốn chỉ phương diện nào? Mỗi một bộ phận đều có quỹ
đen, anh không có thì mới khiến người ta phải ngạc nhiên đấy. Em sẽ không cho
rằng anh dùng tiền tham ô hối lộ để mời bạn gái của Ủy ban Kỷ luật ăn cơm chứ?
Bạch Nhạc Tiên hơi nóng mặt, cô nói:
- Cho dù là dùng tiền quỹ đen, vậy cũng không nên. Đỗ Long, em thật sự có
chút lo lắng cho anh…
Đỗ Long cười nói:
- Lo lắng gì? Lo lắng anh phủ bại sa đọa ư? Có khả năng sao? Dựa vào năng lực
của anh và mạng lưới quan hệ, anh muốn kiếm một chút tiền tiêu căn bản không
cần phải nhận tham ô nhận hối lộ. Nói thật cho em biết, anh sớm đã có thân gia
triệu phú rồi. Căn nhà năm ngoái anh mua ở thành phố Ngọc Minh chính là anh
dùng tiền đầu cơ cổ phiếu để mua đấy.
Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc nói:
- Gì? Anh đã mua nhà ở thành phố Ngọc Minh ư? Em tại sao không biết nhỉ?
Đỗ Long bĩu môi, nói:
- Đó là anh mua cho vợ tương lai... Nếu như em đồng ý gả cho anh, em đương
nhiên sẽ biết rồi.
Trên mặt Bạch Nhạc Tiên lại nóng lên, cô rõ ràng nói:
- Chớ có nói hươu nói vượn... Đỗ Long, anh thật sự kiếm được nhiều tiền trong
thị trường cổ phiếu như vậy ư? Một căn nhà ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn...
Mọi người đều biết thị trường chứng khoán Hoa Hạ chúng ta đúng là ăn tươi nuốt
sống đấy. Mercedes Benz đi vào xe đạp đi ra là chuyện thường.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, nói:
- Có người chịu thiệt hiển nhiên sẽ có người kiếm được tiền. Anh chính là
kiếm từ bộ phận người đó. Nếu em không tin, bất cứ lúc nào anh đều có thể làm
mẫu một chút cho em xem. Một vào một ra, mấy trăm nghìn lập tức vào tài khoản.
Bạch Nhạc Tiên cau mày nói:
- Anh có tin tức nội bộ? Cái này... cũng là phi pháp? Anh là cảnh sát đấy...
Đỗ Long không hề gì nói:
- Pháp luật không quy định cảnh sát không thể đầu cơ cổ phiếu? Hơn nữa quốc
nội không biết có bao nhiêu người dựa vào tin tức nội bộ để đầu cơ cổ phiếu
kiếm tiền. Dù thế nào cũng bắt không được đầu của anh. Em yên tâm, quốc gia
quy định cán bộ cấp Cục trở lên không thể đầu cơ cổ phiếu. Nói cách khác anh
còn có thể tái đầu cơ vài năm... Có tiền rồi mới có thể chống chọi vững các
cám dỗ cỉa cuộc sống, mới có thể hết lòng phục vụ nhân dân!
Bạch Nhạc Tiên nghe được lý lẽ sai trái của Đỗ Long, thật sự là dở khóc dở
cười. Tuy nhiên cô cũng biết Đỗ Long nói đều là sự thật. Cái gọi là thị trường
chứng khoán mà quốc nội dựa vào tin tức nội bộ đầu cơ cổ phiếu giòi bọ quá
nhiều. Rất nhiều tập đoàn lớn, công ty tài chính đều dựa vào tin tức nội bộ
mới có thể sinh tồn. Đỗ Long nếu thật dựa vào thị trường cổ phiếu này kiếm
tiền, pháp luật thật đúng là chẳng thể làm gì hắn.
Còn về mặt sau của cái kia thì lại càng rỗng tuếch. Không có pháp luật gì trói
buộc hiệu lực. Cán bộ cấp Cục trở lên không thể đầu cơ cổ phiếu, nhưng vợ con
họ có thể đầu cơ. Nếu như là lãnh đạo bộ phận thực quyền gì đó, thậm chí rất
nhiều người sẽ giương mắt mà chuyển tức nội bộ lên...
Bạch Nhạc Tiên không biết nên nói như thế nào thì tốt. Nhưng tâm tình của cô
lại thoải mái rất nhiều. Bởi vì Đỗ Long chắc có lẽ không lừa cô, chỉ cần hắn
không tham ô hối lộ, người khác kiện hắn cũng sẽ dễ xử lý hơn.
Đỗ Long duỗi tay nắm chặt tay Bạch Nhạc Tiên, nói:
- Thế nào? Em lo anh nhận hối lộ biến thành cảnh sát xấu ư?
Bạch Nhạc Tiên dạ nhẹ nhàng, nói:
- Tuy rằng em tin anh, chỉ có điều... Gần đây nghe được không ít tin đồn về
anh... Cho nên có chút lo lắng...
Đỗ Long cảm động một hồi, hắn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay mềm mại của Bạch Nhạc
Tiên, nói:
- Thật không ngờ, tin tức của anh có thể từ thành phố Thụy Bảo truyền đến
thành phố Ngọc Minh...
Sắc mặt Đỗ Long biến hóa, nói:
- Tiên nhi... không phải bọn em đang đặc biệt đến điều tra anh đấy chứ?
Bạch Nhạc Tiên vội vàng lắc đầu phủ nhận nói:
- Không phải, em làm sao có thể nghi ngờ anh... Tuy nhiên... Anh Long... Thực
ra có một tổ khác đang điều tra anh... Anh đừng tức giận nhé...
Đỗ Long ngẩn ngơ một hồi, trên mặt lộ nụ cười chế nhạo, hắn nói:
- Thật không nghĩ tới, không ngờ vì chuyện của một cảnh sát quèn như mình đây
mà kinh động tới cả Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Bạch Nhạc Tiên vội an ủi:
- Chỉ là có người gửi đến một phong thư nặc danh. Trong thư nặc danh kiện anh
nhận hối lộ trái pháp luật và vân vân. Bởi vì anh cùng bí thư Châu ủy Châu Đức
Hồng và bí thư thành ủy thành phố Thụy Bảo có quan hệ tốt. Ủy ban Kỷ luật tỉnh
lúc này mới đặc biệt cử một tổ nhỏ đến điều tra một chút... Anh yên tâm, chỉ
cần anh ngay thẳng, thì sẽ chẳng có chuyện gì.
Đỗ Long lấy mắt kính xuống nhìn Bạch Nhạc Tiên, trong mắt toát ra một chút đau
lòng, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Vì sao em không nói cho anh biết sớm một chút?