Người đăng: tuanh.kst@
Vương Chính Liên nhìn thấy Đỗ Long hơi đắc ý, nói:
Đỗ Long cười nói:
Vương Chính Liên mỉm cười lắc lắc đầu, quay đầu lại ra hiệu, hai vệ sỹ như
hình với bóng phía sau kia lập tức lùi xa một chút, Vương Chính Liên thấp
giọng nói:
Đỗ Long ồ một tiếng, nói:
Vương Chính Liên thấp giọng nói:
Đỗ Long kinh ngạc nói:
Vương Chính Liên nói:
Đỗ Long bỗng ý thức được tại sao Bạch Nhạc Tiên lại có thái độ đó với hắn,
trong lòng dâng lên một nỗi phẫn uất khôn cùng. Vương Chính Liên thấy sắc mặt
hắn bỗng trở nên khó coi, nói:
Đỗ Long hít một hơi, nén sự bất mãn trong lòng lại, nói:
Vương Chính Liên cười nói:
Đỗ Long vẫn không vui nổi, hắn miễn cưỡng cười, nói:
Vương Chính Liên nói:
Đỗ Long hỏi:
Vương Chính Liên nói:
Đỗ Long nói:
Vương Chính Liên nói:
Đỗ Long trầm mặc không nói, nhưng trong lòng sớm đã có chủ ý. Vương Chính Liên
sắp xếp chiếc Toyota Crown đưa Đỗ Long về thẳng thành phố Lỗ Tây, đồng thời
giữa đường ông ta cũng chuyển sang xe một chiếc xe khác.
Đỗ Long trở lại thành phố Lỗ Tây mới lấy điện thoại di động ra bật nguồn lên,
điện thoại có thông báo hắn đã bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi.
Đỗ Long gọi lại cho Mã Quang Minh trước. Mã Quang Minh mời hắn buổi tối cùng
đi ăn cơm, nhưng thật ra là muốn Đỗ Long đỡ rượu giúp ông ta, Đỗ Long từ chối
khéo nói phải đi chơi cùng bạn gái. Sau đó Đỗ Long gọi cho Lý Tùng Lâm, nói
với anh ta hắn đang ở thành phố Lỗ Tây, khả năng còn phải ở lại thêm hai ngày
nữa. Nếu vụ án có gì đột phát, có thể để Đường Minh Hoa trợ giúp trước, Đường
Minh Hoa vẫn rất có năng lực.
Người thứ ba Đỗ Long gọi lại là Bạch Nhạc Tiên. Trong khoảng thời gian này,
Bạch Nhạc Tiên gọi liền ba cuộc điện thoại cho hắn, Đỗ Long mặc dù có chút tức
giận, nhưng vẫn phải gọi lại. Tránh để lỡ điều gì đó, giống như lần trước đã
bỏ lỡ cuộc gọi của Kỷ Quân San...
Vừa nghe máy Bạch Nhạc Tiên liền nói:
Đỗ Long cười nói:
Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:
Đỗ Long cười nói:
Bạch Nhạc Tiên ồ một tiếng, cũng không biểu hiện vui vẻ cho lắm, cô ta nói:
Đỗ Long sốt sắng, nói:
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, nói:
Nghe thấy giọng Bạch Nhạc Tiên vẫn bình thản, Đỗ Long lại có chút buồn rầu, cô
nàng này, rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ không tin hắn sao?
Tâm trạng Đỗ Long có chút áp lực, nhưng hắn không biết ở thành phố Lỗ Tây có
một người tâm trạng còn thảm hơn hắn. Đỗ Long vẫn chỉ hơi nghi ngờ, cái thằng
nhãi con Nhật Bản Hiroaki Nishiyama kia giờ chắc đã có cảm giác như ngồi trên
đống lửa, gã đã tới thành phố Lỗ Tây gần một tuần lễ rồi, mới chỉ gặp Lưu
Trọng Tuệ ba lần. Ban đầu cô gái này ngốc nghếch nhất nhất nghe theo gã, không
biết tại sao lại đột nhiên trở nên khôn khéo, có nói thế nào cũng không chịu
mang thứ đó cho gã.
Hiroaki Nishiyama đương nhiên hiểu rõ tâm lý của Lưu Trọng Tuệ. Người phụ nữ
này sở dĩ chơi trò khôn vặt là vì muốn gặp gã thêm vài lần, Hiroaki Nishiyama
không biết nên khóc hay nên cười bởi lôi kéo lâu như vậy rồi, các bộ ban ngành
liên quan của Trung Quốc chắc đã có cảnh giác, đang tiến hành điều tra nội bộ
nghiêm ngặt. Nhưng Hiroaki Nishiyama không lo lắng về việc sẽ có người tìm ra
gã, tuy nhiên đã giằng co lâu như vậy rồi, Lưu Trọng Tuệ chắc sẽ bị điều tra
ra, hơn nữa, nếu cô ta tỉnh ngộ ra thì biết phải làm sao đây?
Hôm nay vẫn không có tin tức của Lưu Trọng Tuệ, xem ra lại đợi uổng công mất
một ngày rồi, Hiroaki Nishiyama tự an ủi mình. Giờ tình hình đã khác, cho dù
có là con gái của chủ nhiệm Lưu, Lưu Trọng Tuệ cũng không thể chạy ra ngoài
được nữa.
Trong lúc gã đang nôn nóng bất an, một tin nhắn đột nhiên được gửi tới điện
thoại di động của gã. Hiroaki Nishiyama xem tin nhắn thì chỉ thấy đó là một
chuỗi dấu sao, và nội dung tin nhắn lại làm cho Hiroaki Nishiyama khẽ chau
mày.
“Năm rưỡi gặp mặt trước biển quảng cáo của khách sạn Xương Minh, phía nam
quảng trường Thời Đại Mới”
Tin nhắn không đầu không đuôi này khiến Hiroaki Nishiyama nhủ thầm trong lòng,
cũng sắp năm rưỡi rồi, gã có nên đến địa điểm này không?