Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long nói:
Đường Lệ Phượng cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long chỉ tay xuống đất, Đường Lệ Phượng vừa cúi đầu nhìn chỉ thấy gói
plastic nhỏ thấy quen, Đường Lệ Phượng vừa định giải thích cái đó không phải
của cô, nhưng có thể Đỗ Long sợ cô xấu hổ thoáng một cái đã đi rồi. Đường Lệ
Phượng bật cười không nói gì, cuối cùng vẫn là lặng lẽ nhặt cái đó lên bỏ vào
túi áo, ngồi tựa vào ghế sa lon. Đường Lệ Phượng trong lòng nghĩ Đỗ Long nhất
định là đã hiểu lầm, lần sau cô làm sao còn mặt mũi đi gặp hắn đây…
Nếu Đường Lệ Phượng biết cái đó là Đỗ Long nhìn thấy sau đó cố ý ném trên mặt
đất, chắc chỉ hận không thể đem hắn đi làm thịt, tên tiểu tử ngu ngốc này thật
là… Quá đáng!
Đỗ Long trước khi đi còn trêu đùa Đường Lệ Phượng một chút, xem bộ dạng ngu
ngơ quẫn bách của cô, hắn liền âm thầm đắc ý, hồn nhiên không biết đây chính
là bất kính với lãnh đạo.
Đỗ Long lập tức rời khỏi quảng trường, thoáng cao hứng một lúc sau lại có chút
buồn bực. Thái độ của Bạch Nhạc Tiên làm hắn có chút cảm thấy không thoải mái,
chẳng lẽ sự việc lại xuất phát từ Kỷ Quân San?
Đỗ Long đi loanh quanh một lúc ở gần quảng trường, sau đó hắn liền gọi điện
thoại…
Hai phút sau, một chiếc taxi đỗ trước mặt hắn, Đỗ Long chẳng nói chẳng rằng,
lập tức lên xe, sau khi lên xe hắn mới hỏi:
Câu trả lời của tài xế càng thêm kì lạ, chỉ nghe anh ta nói:
Đỗ Long nhắm mắt lại, taxi chạy thẳng về phía ngoại ô, đi được nửa đường đổi
một chiếc xe taxi màu đen có rèm che, sau đó lái vào một nơi canh phòng nghiêm
ngặt.
Đỗ Long trong lòng thầm nghĩ, hắn chưa từng nghe qua tên công ty này, tuy
nhiên xem ra tên chỉ là hình thức, nơi này phòng vệ nghiêm ngặt như thế, tuyệt
đối không phải là một công ty bình thường.
Chiếc Toyota Crown dừng ở một tòa nhà trên tường là những dây trường xuân, lái
xe quay đầu nói với Đỗ Long:
Đỗ Long không nói gì, đi thẳng lên lầu, từ bên ngoài nhìn vào tòa nhà này
không có gì đặc biệt, tựa như được xây dựng từ những thập niên năm mươi sáu
mươi, nhưng đi vào trong thì cảm thấy hoàn toàn khác biệt.
Ánh sáng bên trong sáng rực, được trang hoàng giống như đại sảnh của khách
sạn, đại sảnh lớn chỉ bày một cái bàn lớn, một cô gái xinh đẹp có vẻ bí ẩn
đứng lên, nói với Đỗ Long:
Cảnh sát Đỗ, mời lên thang máy tới tầng ba, phòng phía bên trái, trong
phòng thứ hai có người chờ anh ở đó.
Có nhiệm vụ gì quan trọng, mà lại có vẻ thần bí như vậy…
Đỗ Long trong lòng thầm nói, hắn nhìn cô gái thần bí kia khẽ mỉm cười, đi vào
thang máy, lên tầng ba đi vào phòng thứ hai, cửa khép, Đỗ Long nhẹ nhàng gõ
cửa rồi liền đẩy cửa vào phòng.
Phó trưởng phòng Cục An ninh Quốc Gia Vương Chính Liên đang ngồi trên ghế sô
pha hút thuốc cười nói.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
Vương Chính Liên nói:
Đỗ Long cười nói:
Vương Chính Liên cười nói:
Đỗ Long thoải mái mà cười nói:
Vương Chính Liên nói:
Đỗ Long cười nói:
Vương Chính Liên cười ha ha, nói:
Đỗ Long nhìn Vương Chính Liên liếc mắt một cái, cười nói:
Vương Chính Liên rất tự tin nói:
Đỗ Long cười nói:
Vương Chính Liên cười nói:
Đỗ Long để ngón trỏ ngón giữa ngón áp út ở giữa mạch Vương Chính Liên, nói:
Vương Chính Liên mỉm cười nói:
Đỗ Long nói:
Vương Chính Liên nói:
Vương Chính Liên liên tiếp trả lời mấy câu hỏi, Đỗ Long đột nhiên hỏi:
Vương Chính Liên hơi do dự, trả lời một chuỗi con số, Đỗ Long nói:
Vương Chính Liên căng thẳng, trả lời thong thả:
Đỗ Long cười nhạt một tiếng, nói:
Lại hỏi thêm hơn mười câu hỏi, Vương Chính Liên rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, trán
ông ta hơi toát mồ hôi lạnh, rút tay về nói: