Người Của Ủy Ban Kỷ Luật Tới


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long quả thật chạy đi tìm Mã Quang Minh, dù sao Mã Quang Minh giúp hắn
nhiều như vậy, hắn cũng nên thể hiện một chút, hơn nũa có cơ hội tiếp xúc với
các lãnh đạo nhiều một chút tuyệt đối không có hại…

Mã Quang Minh đang tiếp khách, Đỗ Long đợi một chút, trong lúc chờ đợi, Đỗ
Long chợt thấy một ngươì quen đang tiến đến chỗ hắn, từ xa anh ta gọi lớn:


  • Cảnh sát Đỗ, đúng là trái đất tròn.

Đỗ Long sửng sốt, hắn và người này hình như không quen thân… Nhưng hắn vẫn
lịch sự trả lời:


  • Thì ra là Chu tổng, không ngờ Chu Tổng cũng tới Châu Đức Hồng tham gia hội
    nghị thu hút đầu tư.

Người đến là Chủ tịch tập đoàn Tinh Hải-Chu Chí Viễn, một trong những người
theo đuổi Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long đối với y tự nhiên không có cảm tình gì.

Chu Chí Viễn cười ha hả, nói:


  • Tôi là thương nhân, chỉ cần có lợi dù có là địa ngục tôi cũng tới… Cảnh sát
    Đỗ chẳng phải anh ở thành phố Thụy Bảo làm việc sao, sao lại xuất hiện ở thành
    phố Lỗ Tây? Hay là giống như lần trước, lại đến làm nhiệm vụ bảo vệ sao?

Đỗ Long cảm thấy một chút địch ý trong lời nói của y, ánh mắt hắn hơi hơi nhíu
lại, nói:


  • Chu tổng thật hài hước, tôi đến thành phố Lỗ Tây đúng là có công việc cần
    làm, không phải như anh nghĩ.

Chu Chí Viễn đi tới trước mặt Đỗ Long, hắn cười lạnh, nói:


  • Nói rất phong lưu tự nhiên, tôi cần mở to mắt học theo anh rồi, cảnh sát
    Đỗ, Tiên nhi vừa khéo hôm nay cũng tới thành phố Lỗ Tây, anh không phải cũng
    vừa khéo đặc biệt đến gặp cô ấy hay sao?


  • Cô ấy tới thành phố Lỗ Tây?


Đỗ Long sửng sốt, sau đó lập tức hiêủ ra, Chu Chí Viễn người này dù sao cũng
không phải ngu ngốc, y đã biết mình và Bạch Nhạc Tiên có quan hệ cho nên trong
lòng ghen tức.

Trong lòng Đỗ Long có chút không thoải mái, Bạch Nhạc Tiên đến thành phố Lỗ
Tây không ngờ lại không nói với hắn một tiếng, con cóc trước mặt đây làm sao
đã biết rồi chứ? Xem ra hắn đúng là trông mong Bạch Nhạc Tiên tới, cái gì mà
thương nhân không lợi không đến đúng là gạt người.

Chu Chí Viễn kinh ngạc nói:


  • Anh không biết? Ha ha, tôi hiểu rồi, hóa ra Tiên nhi căn bản cũng không để
    ý anh…

Chu Chí Viễn đắc ý cười, Đỗ Long thật muốn nện một quyền cho cái mặt kia nhừ
tử ra, hắn lập tức trả lời lại một cách mỉa mai nói:


  • Chu tổng, tuy rằng anh và Tiên nhi là thanh mai trúc mã, nhưng bây giờ Tiên
    nhi đã trưởng thành, trên đời này người có thể gọi cô ấy là Tiên nhi ngoại trừ
    bố mẹ cô ấy thì chỉ có một người thôi, mà Chu tổng không ở trong số này, cho
    nên, kính mong Chu tổng về sau không nên xưng hô như vậy nữa, sẽ dễ gây hiểu
    lầm đấy.

Chu Chí Viễn vẫn trơ mặt gọi Bạch Nhạc Tiên là Tiên nhi. Bạch Nhạc Tiên tuy
rằng từng khéo léo nhắc nhở y, nhưng y lại làm bộ nghe không hiểu, vẫn cứ gọi
như cũ. Bạch Nhạc Tiên lại không thể vì điều này mà trở mặt với y, vẫn giằng
co như vậy, tuy nhiên những lời này Bạch Nhạc Tiên nói ra Chu Chí Viễn có thể
coi như không nghe thấy, nhưng Đỗ Long nói ra thì y nhịn không được rồi.

Chu Chí Viễn nói:


  • Cảnh sát Đỗ, tôi nghe nói qua về mối quan hệ của anh và Tiên nhi, thậm chí
    tôi còn phái người đi điều tra qua, vụ giết người hàng loạt cảnh sát Đỗ phá
    được quả thực là quá tốt rồi, lại bao gồm cả vụ bắt cóc cảnh sát Đỗ cũng phá
    được, thật là tuyệt, khiến người ta không khỏi nghi ngờ, cảnh sát Đỗ anh giống
    như biết trước những thời khắc quan trọng nhất để xuất hiện, bắt được tội phạm
    thậm chí còn…

Chu Chí Viễn trong mắt lóe lên sự hận thù sâu, y hơi nghiêng người về phía
trước, hạ giọng nói:


  • Cảnh sát Đỗ, Mạnh Hướng Đông trước khi chết tôi từng phái người đi nói
    chuyện với anh ta, thật kỳ lạ, Mạnh Hướng Đông lẽ ra phải hận anh đến tận
    xương, nhưng ở trong ngục anh ta vẫn không chịu nói thật… Cảnh sát Đỗ rốt cục
    anh đã cho y ăn cái gì mà có thể khiến y một lòng giúp anh che giấu bộ mặt
    thật?

Đỗ Long cười lạnh nói:


  • Đó là bởi vì trong phán quyết ghi chép lại đúng sự thật, Chu tổng vì chuyện
    riêng không ngờ lại phái người điều tra tôi… Vậy đúng là tốn công vô ích rồi.

Chu Chí Viễn cười lạnh nói:


  • Chưa chắc đã tốn công vô ích, Mạnh Hướng Đông tuy rằng không chịu nói thật,
    nhưng mà cảnh sát Đỗ những gì anh làm thật không chê vào đâu được. Tuy rằng
    nhất thời tôi vẫn chưa tìm ra chứng cớ nhưng sớm hay muộn cũng có người tin
    lơì tôi… Cảnh sát Đỗ, anh căn bản không biết mình đã gây bao nhiêu tai họa…
    Hai mỹ nữ này… anh là loại có tư cách động vào sao?

Đỗ Long khẽ mỉm cười, cũng nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:


  • Chu tổng ghen tỵ rồi, cứ cho là đêm đó tôi thật có thuận nước đẩy thuyền,
    anh có khả năng làm khó tôi sao? Mạnh Hướng Đông đã chết, không còn chứng cớ
    có thể chứng minh tôi cố ý phát sinh quan hệ với hai người bọn họ… Anh có bản
    lĩnh thì đi nói với Tiên nhi xem cô ấy tin anh hay là tin tôi…

Chu Chí Viễn tức giận đến tím mặt, y nói:


  • Đỗ Long anh đừng vội đắc ý, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cớ!

Đỗ Long lạnh nhạt nói:


  • Vậy anh cứ từ từ tìm… Thật xin lỗi, tôi muốn gọi điện cho Tiên nhi, chúng
    tôi muốn trải qua một đêm tuyệt vời…

Đỗ Long đi qua một bên, đúng là lấy di động gọi cho Bạch Nhạc Tiên, một lúc
Bạch Nhạc Tiên mới nghe điện thoại, nói:


  • Anh Long, bây giờ em đang bận, một lát nữa em sẽ điện lại cho anh.

Đỗ Long nghe rõ tiếng động cơ gầm rú đan vào tiếng gió, Bạch Nhạc Tiên bây giờ
hẳn là đang ở trên xe, ở trên xe còn có thể bận cái gì?

Đỗ Long nói:


  • Tiên nhi, anh vừa gặp Chu Chí Viễn, nghe anh ta nói… Hôm nay em tới thành
    phố Lỗ Tây, sao em không nói cho anh biết trước?

Bạch Nhạc Tiên cứng họng một lúc cô mới thấp giọng nói:


  • Anh Long, em đến thành phố Lỗ Tây là vì công việc, anh cũng biết, công việc
    của Ủy ban kỷ luật chúng em có nhiều điều cần phải giữ bí mật…

Đỗ Long trong lòng vui vẻ nói:


  • Em không nói sớm, hại anh thiếu chút nữa cho rằng… tên tiểu nhân Chu Chí
    Viễn kia, lại giám chia rẽ chúng ta… Tiên nhi, anh đang ở thành phố Lỗ Tây,
    buổi tối em có thời gian không? Anh rất nhớ em…

Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, nói:


  • Em sẽ gọi lại cho anh, bây giờ thật sự không tiện.

Bạch Nhạc Tiên nói xong liền cúp điện thoại, Đỗ Long trong lòng có chút nghi
ngờ, cho dù Ủy ban kỷ luật điều tra có bí mật thế nào, cũng không thể ngay cả
điện thoại cũng không được nghe? Hay là cha cô ấy đang ở bên cạnh? Hoặc là…

Đỗ Long lắc đầu, vẻ mặt tươi cười, xoay người nhìn về phía Chu Chí Viễn đắc ý
cười, khiến đường đường một Chủ tịch trẻ tuổi tập đoàn Tinh Hải tức giận đến
tím mặt, tình địch trước mặt, bất kể thế nào cũng không thể để mất mặt.

Tất cả mọi người trong xe trừ lái xe đều nhìn Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên
lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nói:


  • Phó Bí thư Phó, là Đỗ Long gọi tới, anh ta nói anh ta đang ở thành phố Lỗ
    Tây.


  • Hả?


Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nam Phó Lâu Đán hỏi:


  • Anh ta đến thành phố Lỗ Tây làm gì?

Bạch Nhạc Tiên thấp giọng nói:


  • Có lẽ… Là tới vì công việc hay sao đấy? Anh ta trước đó không biết tôi đến.

Phó Lâu Đán gật gật đầu, nói:


  • Ừ, tôi tin tưởng tính nguyên tắc tổ chức của cô, nếu không cũng sẽ không
    đưa cô đến rồi, anh ta còn nói gì nữa?

Bạch Nhạc Tiên nói:


  • Anh ta… Anh ta muốn gặp mặt tôi, cùng ăn cơm và… Tôi không nhận lời anh ta.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #604