Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long quả thật chạy đi tìm Mã Quang Minh, dù sao Mã Quang Minh giúp hắn
nhiều như vậy, hắn cũng nên thể hiện một chút, hơn nũa có cơ hội tiếp xúc với
các lãnh đạo nhiều một chút tuyệt đối không có hại…
Mã Quang Minh đang tiếp khách, Đỗ Long đợi một chút, trong lúc chờ đợi, Đỗ
Long chợt thấy một ngươì quen đang tiến đến chỗ hắn, từ xa anh ta gọi lớn:
Đỗ Long sửng sốt, hắn và người này hình như không quen thân… Nhưng hắn vẫn
lịch sự trả lời:
Người đến là Chủ tịch tập đoàn Tinh Hải-Chu Chí Viễn, một trong những người
theo đuổi Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long đối với y tự nhiên không có cảm tình gì.
Chu Chí Viễn cười ha hả, nói:
Đỗ Long cảm thấy một chút địch ý trong lời nói của y, ánh mắt hắn hơi hơi nhíu
lại, nói:
Chu Chí Viễn đi tới trước mặt Đỗ Long, hắn cười lạnh, nói:
Nói rất phong lưu tự nhiên, tôi cần mở to mắt học theo anh rồi, cảnh sát
Đỗ, Tiên nhi vừa khéo hôm nay cũng tới thành phố Lỗ Tây, anh không phải cũng
vừa khéo đặc biệt đến gặp cô ấy hay sao?
Cô ấy tới thành phố Lỗ Tây?
Đỗ Long sửng sốt, sau đó lập tức hiêủ ra, Chu Chí Viễn người này dù sao cũng
không phải ngu ngốc, y đã biết mình và Bạch Nhạc Tiên có quan hệ cho nên trong
lòng ghen tức.
Trong lòng Đỗ Long có chút không thoải mái, Bạch Nhạc Tiên đến thành phố Lỗ
Tây không ngờ lại không nói với hắn một tiếng, con cóc trước mặt đây làm sao
đã biết rồi chứ? Xem ra hắn đúng là trông mong Bạch Nhạc Tiên tới, cái gì mà
thương nhân không lợi không đến đúng là gạt người.
Chu Chí Viễn kinh ngạc nói:
Chu Chí Viễn đắc ý cười, Đỗ Long thật muốn nện một quyền cho cái mặt kia nhừ
tử ra, hắn lập tức trả lời lại một cách mỉa mai nói:
Chu Chí Viễn vẫn trơ mặt gọi Bạch Nhạc Tiên là Tiên nhi. Bạch Nhạc Tiên tuy
rằng từng khéo léo nhắc nhở y, nhưng y lại làm bộ nghe không hiểu, vẫn cứ gọi
như cũ. Bạch Nhạc Tiên lại không thể vì điều này mà trở mặt với y, vẫn giằng
co như vậy, tuy nhiên những lời này Bạch Nhạc Tiên nói ra Chu Chí Viễn có thể
coi như không nghe thấy, nhưng Đỗ Long nói ra thì y nhịn không được rồi.
Chu Chí Viễn nói:
Chu Chí Viễn trong mắt lóe lên sự hận thù sâu, y hơi nghiêng người về phía
trước, hạ giọng nói:
Đỗ Long cười lạnh nói:
Chu Chí Viễn cười lạnh nói:
Đỗ Long khẽ mỉm cười, cũng nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:
Chu Chí Viễn tức giận đến tím mặt, y nói:
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
Đỗ Long đi qua một bên, đúng là lấy di động gọi cho Bạch Nhạc Tiên, một lúc
Bạch Nhạc Tiên mới nghe điện thoại, nói:
Đỗ Long nghe rõ tiếng động cơ gầm rú đan vào tiếng gió, Bạch Nhạc Tiên bây giờ
hẳn là đang ở trên xe, ở trên xe còn có thể bận cái gì?
Đỗ Long nói:
Bạch Nhạc Tiên cứng họng một lúc cô mới thấp giọng nói:
Đỗ Long trong lòng vui vẻ nói:
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, nói:
Bạch Nhạc Tiên nói xong liền cúp điện thoại, Đỗ Long trong lòng có chút nghi
ngờ, cho dù Ủy ban kỷ luật điều tra có bí mật thế nào, cũng không thể ngay cả
điện thoại cũng không được nghe? Hay là cha cô ấy đang ở bên cạnh? Hoặc là…
Đỗ Long lắc đầu, vẻ mặt tươi cười, xoay người nhìn về phía Chu Chí Viễn đắc ý
cười, khiến đường đường một Chủ tịch trẻ tuổi tập đoàn Tinh Hải tức giận đến
tím mặt, tình địch trước mặt, bất kể thế nào cũng không thể để mất mặt.
Tất cả mọi người trong xe trừ lái xe đều nhìn Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên
lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nói:
Phó Bí thư Phó, là Đỗ Long gọi tới, anh ta nói anh ta đang ở thành phố Lỗ
Tây.
Hả?
Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiên Nam Phó Lâu Đán hỏi:
Bạch Nhạc Tiên thấp giọng nói:
Phó Lâu Đán gật gật đầu, nói:
Bạch Nhạc Tiên nói: