Người đăng: tuanh.kst@
Trước đây tôi từng cho rằng mình là người hiểu anh ta nhất, trên thực tế tôi
chẳng hiểu gì cả. Ba ngày qua, tôi đã hoàn toàn hiểu anh ta.
Lý Thụy Trân cười sầu thảm nói:
Anh ta tuyệt đối không ngờ được, khi một người phụ nữ hận một người cô ấy
sẽ dồn bao nhiêu tâm sức để hiểu đối phương…
Anh ta là người rất cao ngạo, nhìn cách nói năng của anh ta, ít nhất cũng
có học vị thạc sỹ. Bởi anh ta thường vô tình để lộ cảm giác cho thấy anh ta
cao hơn tôi một bậc.
Lý Thụy Trân ngồi trên ghế, uống rượu vang nho, bộc bạch tâm tình. Cô ta nhìn
người cảnh sát bên cạnh đang bận đi đi lại lại tìm chứng cứ nói:
Đỗ Long nói:
Lý Thụy Trân nói:
Vài phút sau, Đỗ Long đi qua một bên, gọi điện thoại cho Vương Lập Bân:
Vương Lập Bân nhanh chóng thao tác trên máy tính, rất nhanh liền có phát hiện,
cậu ta nói:
Đỗ Long cầm ảnh Từ Cần Phát đưa cho Lý Thụy Trân xem. Lý Thụy Trân vừa nhìn
thấy tấm ảnh đã kích động nói:
Đỗ Long nói:
Lý Thụy Trân hít sâu một hơi, bình ổn tinh thần, sau khi suy nghĩ một chút
nói:
Cơ thể Lý Thụy Trân trở nên run rẩy, Đỗ Long nói:
Đổng Triều Huy cười nói:
Đỗ Long nói:
Đổng Triều Huy thở dài trong lòng, nếu sau lưng Đỗ Long không có chỗ dựa là Bí
Thư châu ủy, hắn sao có thể gây sức ép như vậy chứ. Anh ta ngẫm nghĩ một chút,
nói:
Đỗ Long đi đến ban công, nhìn bốn phía, nói:
Đỗ Long đột nhiên a lên một tiếng, mắt của hắn trong đêm tối ít có người nào
sánh bằng. Vừa rồi thoáng chớp rõ ràng hắn nhìn thấy có người đứng ở một tòa
nhà cao tầng, đang cầm ống nhòm nhìn sang bên này.
Đỗ Long kích động trong lòng, dù không nhìn rõ mặt nhưng ngoại hình của người
đó và nghi phạm rất giống nhau. Hơn nữa, giờ đã sắp hai giờ sáng rồi, ai lại
dỗi hơi đứng trên lầu dùng ống nhòm soi lung tung thế chứ? Còn cố tình nhìn
chằm chằm sang bên này… Chắc chắn chính là anh ta.
Đỗ Long nén kích động, quay lại với ánh mắt như không có chuyện gì, anh ta
nói:
Đỗ Long xoay người trở lại phòng, hắn lập tức kích động nói:
Mọi người trở nên hưng phấn, Đổng Triều Huy hỏi:
Lý Thụy Trân vẻ mặt tràn đầy niềm vui bất ngờ nhưng lại có chút mâu thuẫn. Cô
ta còn đang lo về số ảnh khỏa thân và đoạn băng bị ép chụp. Cứ coi như là tên
khốn kia bị phía cảnh sát bắt và khai ra, những bức ảnh và đoạn băng đó… Có
thể nào phía cảnh sát sẽ lưu lại không? Ít nhất… cũng sẽ bị một hai cảnh sát
xem được…Thế thì thật là mất mặt…
Đỗ Long vội trả lời:
Cách khoảng hơn ba trăm mét về phía bên trái, tại ban công một khách sạn
khoảng mười ba mười bốn tầng. Tên đó đang cầm ống nhòm nhìn sang bên này, tôi
nhìn thấy ánh sáng phản chiếu của ống kính…
Thế cũng nhìn thấy sao?
Đổng Triều Huy trở nên do dự. Đúng lúc này, Lý Thụy Trân bỗng đứng lên, nói
với Đỗ Long:
Đỗ Long nhìn cô ta một cái rồi nói:
Đỗ Long nói xong nhìn về phía Đổng Triều Huy, trong lòng Đổng Triều Huy nghĩ
giúp người thì giúp tới cùng. Cũng không cần biết lần này Đỗ Long có thật sự
phát hiện ra mục tiêu hay không, anh ta vung tay lên nói:
Đỗ Long đưa người nhanh chóng rời đi, lần lượt vào hai thang máy đi xuống tầng
dưới. Lúc sắp rời cửa lớn khách sạn, Đỗ Long giơ tay cản mọi người lại nói:
Mọi người hiểu ý nên thoải mái thả bước, cùng nhau nói cười. Rời khỏi khách
sạn rồi lần lượt lên bốn chiếc xe cảnh sát. Dưới sự dẫn dắt của Đỗ Long, xe
lái về phía trái khách sạn Thiên Thần, cũng là hướng Đông.
Lúc lái xe ánh mắt Đỗ Long thỉnh thoảng nhìn về phía mục tiêu. Khá tốt, tên đó
vẫn đứng ở ban công quan sát. Trong lòng Đỗ Long đã quyết định, lái luôn xe
cảnh sát đến trước cửa lữ quán Hồng Nguyên. Bốn chiếc xe cảnh sát phát ra
những tiếng xèo xèo rồi dừng trước lữ quán Hồng Nguyên, sau đó mọi người chen
chúc xuống xe và đi vào lữ quán.