Người đăng: tuanh.kst@
Vương Tố Văn không ngờ còn phải dùng tới trò ly gián, phân hóa này hay sao?
Trong lòng Đỗ Long thầm mắng, hắn thấy Dương Thành đanh lúng túng nhìn ra
ngoài cửa sổ, Đỗ Long hiểu việc này hẳn là không có quan hệ gì tới anh ta,
trong lòng khẽ động, Đỗ Long nói:
Lời nói của Đỗ Long khiến Vương Tố Văn do dự, gã quay sang nhìn Dương Thành,
Dương Thành nói:
Vương Tố Văn nói:
Vương Tố Văn đi rồi, Phùng Vi Ngũ bực tức nói:
Dương Thành lúc bình thường cũng hướng dẫn bọn hắn tương đối nhiều, Phùng Vi
Ngũ cùng anh ta cũng khá quen thuộc, Dương Thành than nhẹ một tiếng, hạ giọng
nói:
Tôi cũng không nghĩ mọi việc lại biến thành cái dạng này. Tối qua tôi trực
tiếp cho hai cậu tham gia thẩm vấn thì tốt rồi, ôi, đồn công an của chúng ta
không có vụ án nào lớn, nhân tài không được trọng dụng rồi, Chính trị viên
Vương muốn mượn vụ này thăng quan đây mà…
Quá thể mà, sao anh ta không lên phố bắt người mà thăng quan, mà phải dựa
vào đoạt công lao của chúng ta chứ.
Phùng Vi Ngũ bực tức nói.
Dương Thành khuyên giải nói:
Đỗ Long mỉm cười nói:
Dương Thành nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Phùng Vi Ngũ cũng hiểu được, ở một bên “nghe giảng bài” còn không bằng chịu
khó một phen. Sự tự tin của Đỗ Long tiếp thêm niềm tin cho y, Phùng Vi Ngũ
dùng sức gật mạnh đầu.
Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ nhỏ giọng thương lượng một trận, không biết Đỗ Long
nói cho Phùng Vi Ngũ cái gì mà trên mặt Phùng Vi Ngũ lộ ra nụ cười rất tự tin.
Vương Tố Văn sau cùng cũng đã trở lại, gã cùng với Dương Thành dẫn theo Đỗ
Long, Phùng Vi Ngũ đi vào phòng đang thẩm vấn Thủy Ngư. Đỗ Long và Phùng Vi
Ngũ ngồi giữa bàn thẩm vấn, Vương Tố Văn và Dương Thành ngồi hai bên.
Thủy Ngư chú ý tới sự thay đổi này, gã nâng ánh mắt, cẩn thận liếc nhìn Đỗ
Long và Phùng Vi Ngũ một cái, trong mắt chợt thoáng qua vẻ khinh miệt, ánh mắt
gã sau đó lại buông xuống.
Thời điểm mà gã quan sát Đỗ Long và Phùng Vi Ngũ thì Đỗ Long cũng quan sát gã.
Tên gọi là Thủy Ngư này cạo trọc đầu, thân mặc áo hoa hòe hoa sói, quần jean
cũng cố ý đục ra vài lỗ thủng, cả người dáng vẻ rất là lưu manh, vừa thấy đã
biết ngay không phải người tốt.
Phùng Vi Ngũ cầm sổ ghi chép, nhìn Thủy Ngư nghiêm trang hỏi:
Thủy Ngư thành thật trả lời, chẳng qua sự thành thật của gã đều là giả vờ, gã
trả lời những thứ kia không có câu nào là thật.
Ngay tại lúc Thủy Ngư đang tùy ý thì đột nhiên ánh sáng mãnh liệt chợt lóe,
Thủy Ngư kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Long, chỉ thấy hắn đang lấy di động ra
nghịch, rồi chụp ảnh Thủy Ngư, Thủy Ngư kinh ngạc nói:
Đỗ Long mỉm cười nói:
Thủy Ngư hừ một tiếng, nói:
Đỗ Long khẽ mỉm cười, để điện thoại di động xuống nói:
Thủy Ngư lúc này mới phát hiện cảnh sát trẻ đang thẩm vấn gã chính là vị cảnh
sát tối qua đã đánh cho năm người bọn chúng không có lực trả đòn, càng là
người khiến cho gã trước giờ chưa từng chịu qua nhục nhã như lần này. Cho dù
có bình yên ra ngoài thì cả đời cũng thành trò cười, hai mắt gã oán độc nhìn
chằm chằm Đỗ Long, nói:
Đỗ Long không thèm để uy hiếp của gã trong lòng, hắn lại dùng giọng điệu trêu
chọc nói:
“Tôi có người ở bên trên…” Câu nói này Đỗ Long vừa nói ra, trong lòng Vương Tố
Văn lập tức bộp chộp. Đầu năm nay mặc kệ làm chuyện gì, chỉ cần phía trên có
người thì sẽ dễ làm, kiêng kị nhất đúng là giẫm lên người có cấp trên đó. Nếu
Đỗ Long nói là sự thật, như vậy thì gã phải suy nghĩ thật kỹ, có nên giẫm lên
Đỗ Long nữa hay không.
Mặc dù trong lòng Thủy Ngư vừa rồi như thắt lại, nhưng mặt ngoài vẫn điềm tĩnh
như cũ nói.
Phùng Vi Ngũ cười lạnh nói:
Dương Thành cũng không biết lời của Đỗ Long đến cùng là thật hay giả, tại thời
điểm người khác thẩm vấn mà làm gián đoạn không tốt, đây chính là điều tối kỵ
trong thẩm vấn, làm không tốt thì tội phạm sẽ khôi phục tinh thần, như vậy
cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Đỗ Long đưa di động ra trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm khắp lượt Thủy Ngư,
khóe miệng thản nhiên cười mỉa khiến Thủy Ngư càng lúc càng khẩn trương, vô
tình trên mũi toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Thời gian từ từ trôi qua, đột nhiên điện thoại đang đặt trên bàn của Đỗ Long
vang lên âm thanh reng reng, ngay sau đó một giọng nói đáng yêu mềm mại của
một cô gái vang lên:
Đỗ Long cầm lấy di động mở tin nhắn ra nhìn lướt qua, sau đó đem đi động giao
cho Dương Thành, Đỗ Long mạnh mẽ vỗ bàn một cái, quát to:
Thủy Ngư – Du Dụ Tài nhảy dựng lên, gã kinh hãi nhìn Đỗ Long, khàn giọng kiệt
lực kêu lên:
Đỗ Long cười lạnh nói:
Ỷ lại duy nhất của Du Dụ Tài đúng là việc không ai nhận ra thân phận thật sự
của gã, không ai biết gã có tiền án trong người. Nhưng hiện tại cái mà gã duy
nhất có thể dựa vào lại như tờ giấy mỏng manh bị Đỗ Long dễ dàng chọc thủng.
Phòng tuyến tâm lý của gã lập tức tan vỡ, công việc thẩm vấn kế tiếp liền đơn
giản hơn rất nhiều. Du Dụ Tài hoàn toàn khai ra hành vi phạm tội trong năm năm
chạy trốn, thậm chí còn chỉ ra không ít phần tử tội phạm cũng như những sự
kiện phạm pháp khác.
Tinh thần Phùng Vi Ngũ phấn chấn hỏi.