Băng Thanh Tài Cao


Người đăng: tuanh.kst@


  • Tổ trưởng Đỗ, tôi đã nghĩ rồi, trong tình huống như vậy muốn nhanh chóng
    giải cứu con tin thì chỉ có cách tìm cơ hội tiêu diệt bọn cướp mà thôi. Cho dù
    việc này chắc chắn có rủi ro thì cũng bắt buộc phải làm, chúng ta không có lựa
    chọn khác…
    Thạch Siêu Vũ thật vất vả mới tìm được cơ hội trả lời vấn đề mà trước khi nổ
    súng Đỗ Long đã từng hỏi qua.
    ]Đỗ Long sửng sốt, sau đó vỗ vỗ vai Thạch Siêu Vũ, cười nói:

  • Cậu hiểu được là tốt rồi. Được rồi, đi chuẩn bị đi, chúng ta còn phải chạy
    tới thành phố Lỗ Tây.

  • Tới thành phố Lỗ Tây?
    Thạch Siêu Vũ kinh ngạc nói:

  • Đã xác định Lý Thụy Trân và kẻ bắt cóc đều ở thành phố Lỗ Tây sao?
    Đỗ Long cười nói:

  • Cơ bản có thể xác nhận hai tên cướp kia sẽ tạm thời không rời khỏi thành
    phố Lỗ Tây… Hai gã đàn ông mang theo một người phụ nữ nổi tiếng như vậy mà tùy
    tiện đi lung tung thì rất dễ bị phát hiện. Biện pháp duy nhất chính là tìm một
    chỗ để sắp xếp trước, trốn tạm vài ngày rồi sau đó từ từ nghĩ biện pháp rời
    khỏi cũng không muộn…
    Đỗ Long vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng điện thoại kêu, hắn cầm điện
    thoại lên nghe, chỉ thấy giọng nói của Vương Lập Bân bên kia nói:

  • Tổ trưởng Đỗ, bọn cướp đã xuất hiện, bọn chúng vừa sử dụng thẻ ngân hàng
    của Lý Thụy Trân để rút mười ngàn tệ tại một cây ATM ở thành phố Lỗ Tây.
    Đỗ Long ngẩn người, hai tên cướp này tiêu tiền cũng nhanh thật, hơn nữa cũng
    rất lớn mật đấy. Lần trước bọn chúng chỉ dám lợi dụng đêm khuya tối tăm để đi
    rút tiền, hơn nữa còn bỏ xe giữa đường, bằng không sớm đã bị theo dõi tới nơi
    rồi. Hiện tại không ngờ dám ở giữa ban ngày ban mặt đi rút tiền lần nữa, bọn
    chúng không sợ camera giăng khắp đường theo dõi hay sao?
    Đỗ Long nói:

  • Xin bên phía thành phố Lỗ Tây tiếp tục theo dõi hành tùng của kẻ cướp,
    nhưng không nên rút dây động rừng. Tôi sẽ trở về tổ trọng án, kêu mọi người
    chuẩn bị họp!
    Đỗ Long vội vàng trở lại tổ trọng án, mọi người sớm đã ngồi trong phòng họp để
    chờ hắn. Đỗ Long gật đầu với Đường Minh Hoa, sau đó nói:

  • Tất cả mọi người đã đến đủ, tiếp theo đây chúng ta sẽ nghiên cứu và thảo
    luận vụ án. Vương Lập Bân, cậu hãy đem hai đoạn video thu được từ camera quan
    sát tại máy rút tiền chiếu cho mọi người xem trước, rồi sau đó tôi sẽ giới
    thiệu tóm tắt chuyện vừa mới xảy ra tại nhà ba mẹ Lý Thụy Trân…
    Đỗ Long kể lại một lần quá trình bản thân tiêu diệt Tiếu Vĩnh Thắng. Lúc này,
    có hai bức hình được chiếu song song lên trên trường, Đỗ Long sau khi nhìn kỹ
    một lượt, tiếp đó hỏi:

  • Hai bức hình này, mọi người thấy có gì khác nhau không?

  • Người thì vẫn là người đó, nhưng hắn thay đổi quần áo rồi.
    Bạch Hồng Ẩn nói:

  • Xem ra mười ngàn tệ lần trước rút ra đều đã đem tiêu xài hết sạch rồi.
    Đỗ Long gật gật đầu, nói:

  • Đúng vậy, nhưng đây chỉ là bề ngoài, còn gì nữa không?
    Bạch Hồng Ẩn khẽ nhíu mày, tiếp tục cố gắng suy nghĩ. Trong thời gian này,
    Trương Hoành Lợi nói:

  • Tên này tuy thay đổi trang phục, nhưng mấy thứ quần áo này trông có vẻ chỉ
    là loại bình thường, cũng không phải loại đắt tiền. Cho dù có mua hơn mười bộ
    thì cũng không thể trong vòng một ngày mà tiêu hết mười ngàn tệ được. Có khả
    năng bọn chúng xài vào việc khác, lúc này cần dùng tiền gấp nên mới… Hoặc đây
    có thể là đang thử phản ứng của cảnh sát.
    Đỗ Long nói:

  • Nói không sai, ai tiếp tục nào?
    Vụ án này mới thực sự là vụ án đầu tiên của tổ trọng án, bởi vậy nên tất cả
    mọi người đều hy vọng có thể phát huy tác dụng quan trọng của mình trong bản
    án. Tiếng nói của Đỗ Long vừa dứt, mọi người đều đồng loạt giơ tay, Đỗ Long
    đảo mắt qua một vòng, chỉ thấy trong đám người ở đây thì có mỗi Đường Minh Hoa
    và Thẩm Băng Thanh là không giơ tay.
    Đỗ Long nói:

  • Thạch Siêu Vũ, cậu nói thử xem?
    Thạch Siêu Vũ có chút kích động, mặt hơi đỏ lên, nói:

  • Trước sau hai lần rút tiền đều do tên này thực hiện, vì sao một tên còn lại
    không ra mặt? Hai tên này cuối cùng có quan hệ như thế nào? Đi rút tiền là rất
    nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt, cho nên tôi hoài nghi tên này
    chẳng qua chỉ là một tên tay sai, không có tác dụng đáng kể gì, còn tên chủ
    mưu vụ bắt cóc thật sự kia vẫn chưa xuất hiện!
    Đỗ Long gật đầu cổ vũ Thạch Siêu Vũ. Thạch Siêu Vũ hơi kích động nên phía sau
    liền quên sạch. Đỗ Long khẽ mỉm cười, chỉ bút lazer vào Thẩm Băng Thanh, nói:

  • Băng Thanh, cậu đã hợp tác cùng tôi lâu như vậy rồi, không thể ngay cả một
    chút ý tưởng cũng không có đấy chứ? Hiện giờ không phải là lúc nhường nhau,
    những gì nên nói thì hãy nói ra đi.
    Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, nói:

  • Tốt, tôi đây liền nói một chút vậy. Những điều mọi người vừa nói đều rất có
    lý, tôi cảm thấy hai tên này đúng là có quan hệ chính phụ. Tên vẫn chưa lộ
    diện kia hết sức giảo hoạt, tên còn lại đi rút tiền giữa ban ngày không chỉ là
    vì muốn thử phản ứng của cảnh sát mà rất có thể là cố ý để lộ đầu mối. Mục
    đích của gã là đánh lạc hướng chúng ta, khiến chúng ta lúc nào cũng phải theo
    dõi tên này sát sao, còn kẻ chủ mưu thực sự thì chỉ e đã lặng yên biến mất
    khỏi tầm mắt của mọi người mất rồi…
    Đỗ Long khẽ mỉm cười, không cắt ngang lời nói của Thẩm Băng Thanh. Hắn biết
    Thẩm Băng Thanh chắc chắn còn có rất nhiều điều muốn nói nữa.
    Quả nhiên, Thẩm Băng Thanh tiếp tục nói:

  • Từ việc so sánh hai tấm hình này, có thể phát hiện quần áo của mục tiêu đã
    thay đổi. Tôi cảm thấy điều này không chỉ là vì cải thiện cuộc sống mà còn vì
    mục đích tránh sự săn lùng của cảnh sát. Trước đó, chúng ta đã đề xuất bên
    phía cục công an thành phố Lỗ Tây cùng hợp tác điều tra, chính là nhờ bọn điều
    tra những khách sạn cấp thấp, đồng thời nhắc nhở các khách sạn cao cấp chú ý
    kẻ khả nghi. Hiện giờ có thể phải thay đổi đề xuất cùng nhau điều tra rồi, bởi
    vì nghi phạm có thể sẽ mặc bất cứ loại quần áo nào, ở bất kỳ một khách sạn có
    cấp bậc nào.
    Bạch Hồng Ẩn và Trương Hoành Lợi đều ảo não vỗ vỗ đầu, chỉ cần hai người phân
    tích sâu hơn một chút thì cũng có thể đi đến đáp án giống như hiện giờ của
    Thẩm Băng Thanh, nhưng xem ra vẫn còn kém hơn một chút…
    Đỗ Long tiếp tục chờ mong nhìn Thẩm Băng Thanh, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh tiếp
    tục nói:

  • Từ hai tấm hình này, có thể nhìn ra nhiều nhất là chừng đó, theo toàn bộ vụ
    án mà nói… Tiếu Vĩnh Thắng trước khi chết đã từng nói, là hai tên kia tìm tới
    tận cửa mời gã hợp tác để bắt cóc Lý Thụy Trân. Tiếu Vĩnh Thắng xem ra chỉ là
    một con rối, còn cái tên vẫn chưa lộ diện kia mới chính là chủ mưu thực sự.
    Đến giờ chúng ta vẫn chỉ có được một tấm ảnh mờ nhạt chụp về gã, nếu gã chạy
    thoát thì chúng ta căn bản không thể bắt lại được, bởi vì tôi hoài nghĩ ngay
    cả tên đồng bọn của gã cũng không hiểu về gã nhiều lắm. Cho dù có bắt được tên
    đồng phạm kia thì cũng không thể giúp ích được gì.
    Đỗ Long gật gật đầu, khóe miệng Thẩm Băng Thanh lộ ra một nụ cười tự tin, anh
    ta nói:

  • Phần tử tội phạm lão luyện như vậy, tại sao phải làm việc thừa thãi là đi
    hợp tác với Tiếu Vĩnh Thắng? Theo tôi thấy thì ngay từ ban đầu hai tên kia đã
    không có ý tốt, trong lòng bọn chúng thì Tiếu Vĩnh Thắng cũng chả phải là quan
    hệ đồng mưu. Tiếu Vĩnh Thắng chẳng qua chỉ là một kẻ chết thay đáng thương mà
    thôi… Chỉ cần mọi người đồng ý quan điểm này của tôi, như vậy sẽ không khó
    tưởng tượng ra được rằng hai tên cướp kia đối với tập quán sinh hoạt của Lý
    Thụy Trân rõ như lòng bàn tay, mục tiêu của bọn chúng chính là Lý Thụy Trân.
    Vụ bắt cóc này không phải ngẫu nhiên xảy ra, mà là sớm đã có âm mưu từ trước!

  • Bọn chúng biết rõ, chỉ cần Lý Thụy Trân không có việc gì thì sẽ đi tới
    phòng tập thể thao để rèn luyện. Thậm chí bọn chúng còn biết bãi đỗ xe sẽ chật
    ních vào mỗi buổi cuối tuần, chỉ có một hai vị trí đỗ xe có lẽ sẽ còn dư tại
    những chỗ sáng sủa, hơn nữa bọn chúng còn biết cả những góc khuất không có
    camera…
    Thẩm Băng Thanh khẽ mỉm cười, nói:

  • Bọn cướp hiểu rõ về Lý Thụy Trân như vậy, lại hiểu rõ về hiện trường như
    thế, chứng tỏ bọn chúng từng theo dõi Lý Thụy Trân trong thời gian rất dài,
    hoặc cũng có thể là… bọn chúng đã quen biết Lý Thụy Trân từ rất lâu rồi, đồng
    thời đối với bãi đỗ xe vô cùng hiểu rõ. Có hai điểm này, thân phận của nghi
    phạm vẫn có manh mối có thể điều tra được, tôi cho rằng nghi phạm đã từng làm
    việc tại phòng tập thể thao trong cao ốc kia, thậm chí mỗi ngày gã đều gặp
    được Lý Thụy Trân. Chỉ cần điều tra một chút những công ty đã bị đóng cửa
    trong cao ốc, hoặc cũng có thể là người nào đó trong thời gian gần đây tạm
    thời đi công tác, nghỉ việc hay bị mất tích theo cách nào đó… thân phận của
    bọn cướp lập tức sẽ được vẽ ra một cách sinh động rồi!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #593