Người đăng: tuanh.kst@
Xe mô- tô phóng như bay trên đường cái. Thân thể Đồ Long nghiêng về phía
trước, phóng ga càng nhanh. Thẩm Băng Thanh ngồi sau lưng hắn, tay trái mang
một thùng dụng cụ, tay phải cầm khung đựng mũ bảo hiêm sau xe, ưỡn eo, ngửa
đầu, hai chân cố gắng kẹp chặt thân xe, tận lực duy tri khoảng cách với Đỗ
Long, tư thế nhìn cực kì mất tự nhiên.
Bời Đỗ long chi có một cái mũ nên gió táp thẳng vào mật Thẩm Băng Thanh, luồn
vào ngũ quan của y. Lông mi bị thổi vận ngược vào mắt khiến hai mắt y rất khó
chịu, nước mắt tràn ra cháy từ quai hàm xuống vành tai, sau đó bị gió thổi bay
về phía sau.
Trong lòng Thẩm Băng Thanh thật sự thấy bất đắc dĩ, biết Đỗ long đang chơi
khăm mình nhưng không có cách nào phát tiết. Nếu không phải Đỗ long giúp y một
lần này thì có lẽ sau này mình sẽ phải chôn mình trong một đống văn kiện thời
gian dài.
Cũng may hai người đều mặc trang phục cảnh sát nên cảnh sát giao thông nhìn họ
vi phạm luật trắng trợn cùng thờ ơ. Cuối cùng họ thuận lợi chạy đến địa điểm
gây án, một nhà khách trọ địa phương tên gọi Đại Dương.
Nhà khách đã được cảnh sát khống chế. Thẩm Băng Thanh xuất ra giấy chứng nhận
cảnh sát, nói với vị cảnh sát nhân dân đồn cõng an địa phương đang phụ trách
duy trì hiện trường:
Vị cảnh sát nhân dân kia gật đầu, để họ đi vào. Vụ án xảy ra ở tầng ba nhà
khách, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh trực tiếp đi thang máy lẽn. Trong thang máy,
Đỗ long quay đầu nhìn, nói với Thâm Băng Thanh:
Hai mắt Thẩm Băng Thanh đo đỏ, hừ một tiếng, không để ý tới Đỗ Long.
Cửa thang máy vừa mờ, Đỗ Long liền bước ra. Hai bên đều là hành lang, số cửa
phòng tính từ trái sang phải. Phòng xảy ra vụ án là số 318, cuối hàng lang bên
phải thang máy.
Mạnh Hạo nghe thấy tiếng thang máy, từ trong phòng nhò đầu ra, kêu lên:
Thâm Băng Thanh mở thùng dụng cụ, đi giầy chụp. Đỗ Long không mang theo thùng
dụng cụ, cười ha hà:
Thâm Băng Thanh im lặng quẳng tới đôi giầy chụp, găng tay cho Đỗ Long. Hai
người trước sau đi tới phòng 318.
Hai người vừa vào phòng liền thấy Mạnh Hạo. Lưu Vĩnh An đang thăm dò hiện
trường trong phòng. Có thể thấy vệt máu kéo dài khắp nơi từ gian phòng khách
đến phòng tắm. Đỗ long và Thẩm Băng Thanh đến chậm, thi thể đã được pháp y chở
đi. Tuy nhiên chỉ cẩn xem tình cảnh vết máu loang lổ trong phòng là có thể
biết tình trạng thê thảm của người chết, đồng thời có thể hiểu mức độ hung tàn
của hung thủ.
Mạnh Hạo nói với Đỗ long:
Đỗ long ngồi xổm xuống:
Mạnh Hào cầm một cái kíp cẩn thận gắp một sợi lông tơ để vào trong túi vật
chứng. Đỗ long đánh số vật chứng và ghi tên cùng tin tức. Sau đó Mạnh Hạo xác
nhận lại lần nữa mới bọc lại, sau đó để vào trong hòm.
Thẩm Băng Thanh bị bỏ qua một bên, lúng túng đứng ở cửa. Một lát sau y trấn
tĩnh lại, bắt đầu tự quan sát tim kiếm manh mối từ ngoài cửa.
Mạnh Hạo tỉ mỉ kể lại, y hy vọng Đỗ Long nhanh chóng tiến vào trạng thái phá
án, không nghĩ tới Đỗ long lại nghe chuyện đâu đâu, thấy hắn cười ha hả nói:
Mạnh Hạo liếc sang Thẩm Băng Thanh đang nghiên cứu khóa cửa, nói khẽ:
Đỗ Long hỏi:
Mạnh Hạo lắc đầu nói:
Đỗ Long tò vẻ hoài nghi:
Mạnh Hạo nói:
Đồ Long nhìn xung quanh, nói:
Mạnh Hạo lắc đầu:
Nếu có thì đã đơn giản, ôi, nếu đổi lại tôi làm ông chủ thì chắc chắn phải
trang bị camera khắp nơi, xem kẻ nào còn dám xằng bậy. Thứ này có tác dụng hơn
đám bảo vệ cửa nhiều lắm.
Có phát hiện gì không?
Tiếng Hoàng Kiệt Hào vang lên, bọn họ đã hỏi xong nhân viên trực của nhà
khách.
Mạnh Hạo lắc đầu nói:
Hoàng Kiệt Hào lắc đầu:
Thám Băng Thanh đột nhiên nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Đỗ Long và Thâm Băng Thanh đi theo Hoàng Kiệt Hào xuống tầng một. Hoàng Kiệt
Hào dặn dò hai người vài câu, sau đó để một người cảnh sát đưa tất cả khách
trọ xuống khu nghi ở đại sảnh tầng một nhà khách, lần lượt tra hói.
Những người khách nghe nói có án mạng trong nhà khách đều muốn tính tiền rời
khỏi, nhưng tất cả đều bị ngăn cản. Bọn họ nghe nói cảnh sát còn phải tra hói,
không thề cam đoan khi nào họ có thể đi, rất nhiều người đều khó chịu.
Một tên mập mạp mặc đồ Tây lớn tiếng chất vấn: