Người đăng: tuanh.kst@
Đường Minh Hoa nói:
- Tôi cũng nói với họ như vậy, nhưng hai cụ dường như tin bọn cướp hơn tin
cảnh sát chúng ta, khăng khăng đòi hủy án, còn nói rất xung… Tôi đã xin chỉ
thị của cục trưởng, hủy án của họ rồi.
Đỗ Long nhíu mày, nói:
- Hủy thì hủy, chúng ta vẫn cứ tra. Lý Thụy Trân gọi điện thoại từ đâu, đã
tra được chưa?
Đường Minh Hoa lộ vẻ khen ngợi, nói:
- Đã tra rồi. Số máy từ một chỗ cho thuê điện thoại công cộng gần bến xe
thành phố Lỗ Tây. Chúng tôi gọi lại thì ông chủ ở đó nói cạnh người gọi lúc ấy
là nam, nhưng ông ấy không nhớ bộ dáng như thế nào.
Đỗ Long nói:
- Người ở nhà ga đi tới đi lui, một đôi ở đó không có gì lạ, ông chủ ấy không
nhớ được là chuyện thường. Bọn họ ở thành phố Lỗ Tây… Anh xem có phải chúng có
ý đồ gì không?
Đường Minh Hoa nói:
- Dù thế nào thì chúng ta cũng phải theo dõi tất cả cuộc điện thoại gọi tới
và đi ở Lý gia. Tôi thấy không lâu sau Lý Thụy Trân sẽ gọi điện về nhà lần nữa
để thử phản ứng của cảnh sát.
Đỗ Long gật đầu nói:
- Đúng vậy, anh đã an bài người theo dõi chưa?
Đường Minh Hoa gật đầu, Đỗ Long nói:
- Xem ra giờ chúng ta chỉ có thể từ từ đợi…
Trong phòng phân tích án an tĩnh lại. Đường Minh Hoa ngồi chỉnh máy chiếu,
phát lại lần lượt từng tư liệu và ảnh chụp của Lý Thụy Trân. Đột nhiên hắn
hỏi:
- Phó Tổ trưởng Đỗ, anh thấy nên xác định tính chất vụ này là gì?
Đỗ Long nói:
- Trước mắt còn chưa thể xác định. Manh mối ở bãi đỗ xe cho thấy hành vi bọn
cướp vô cùng khả nghi, không hề giống như tùy cơ gây án mà dường như là nhằm
vào đúng Lý Thụy Trân, rất có thể là lên kế hoạch từ sớm, khảo sát địa hình
nhiều lần, quen thuộc thói quen của Lý Thụy Trân thậm chí cả việc chật chội
của bãi xe vào cuối tuần cũng được suy xét.
Đường Minh Hoa nói:
- Tôi cũng cho rằng đó không phải là sự tùy cơ gây án. Kẻ có tiền ở thành phố
Thụy Bảo không ít. Tiện tay bắt một người lại là tỷ phú thậm chí là Ủy viên
hiệp nghị hiệp thương chính trị, cái này còn khó hơn so với trúng giải độc
đắc, hơn nữa…
Đường Minh Hoa trầm ngâm, nói:
- Phó Tổ trưởng Đỗ, tôi còn hoài nghi một người…
- Ai?
Đỗ Long hỏi.
Đường Minh Hoa nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, thấy tất cả mọi người
đang chờ nghe, Đường Minh Hoa nói:
- Trước mắt vẫn chỉ là giả thiết… Lúc trước Phó tổ trưởng Đỗ cũng đã nói loại
sự tình đột phát này có khả nghi rất lớn là chồng trước người bị hại gây ra.
Vừa rồi tôi nhờ quan hệ tra xét tình huống của chồng trước Lý Thụy Trân, phát
hiện sở dĩ gã và Lý Thụy Trân ly hôn là bởi sau khi buôn bán lời hơn trăm
triệu thì bắt đầu không muốn phát triển, chỉ lo an nhàn hưởng lạc, không chỉ
trầm mê vào cờ bạc mà thậm chí còn quan hệ với cả nữ thư ký của mình. Lúc ấy
Lý Thụy Trân xảy thai là vì chất vấn tại sao chồng không chung thủy, lại bị gã
đẩy ngã xuống đất, thế là mất đứa bé. Lý Thụy Trân giận dữ quyết định ly hôn,
không tiếc đưa ra một số tiền mặt lớn đưa cho vị chồng trước này để bảo vệ nhà
xưởng mà chính mình cực khổ dựng nên.
Đường Minh Hoa uống một hớp nước, tiếp tục nói:
- Ba năm qua đi, sự nghiệp của Lý Thụy Trân phát triển không ngừng, còn trở
thành ủy viên của Hiệp nghị hiệp thương chính trị. Còn chồng trước của cô ta
Tiếu Vĩnh Thắng, không chỉ thua sạch vì bài bạc và cược đá mà cả biệt thự cũng
bán mất. Gần nhất gã thường xuyên gọi điện thoại quấy rầy Lý Thụy Trân, thậm
chí nhắn tin uy hiếp cô ta nói muốn giết cô ta. Giờ Lý Thụy Trân đột nhiên bị
bắt cóc, tôi thấy Tiếu Vĩnh Thắng cực kỳ có khả nghi.
Đỗ Long vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, xem ra hắn có động cơ gây án. Đưa cho tôi nhìn tư liệu chi tiết
của Tiếu Vĩnh Thắng. Bạch Hồng Ấn, mấy người các anh đi điều tra xem gần đây
hắn có tiếp xúc với người lạ nào khả nghi không. Nếu có phát hiện lập tức bắt
hắn về đây.
Tư liệu Tiếu Vĩnh Thắng được gửi đến điện thoại di động của Đỗ Long. Hắn tập
trung đọc cẩn thận. Tiếu Vĩnh Thắng là con cả nên được gọi Tiếu Đại, những năm
trước khá có chí khí, từ chức cùng vợ để làm kinh doanh, cuối cùng mở nhà
xưởng, kiếm được hơn trăm triệu. Một người nghèo bỗng dưng có được của cải cả
đời tiêu không hết, con người cần lao khắc khổ Tiếu Vĩnh Thắng biến mất, trở
thành kẻ trầm mê tửu sắc cờ bạc. Lý Thụy Trân không chịu được ly hôn với hắn
càng làm Tiếu Vĩnh Thắng thêm trầm trọng, nghĩ muốn kiếm nhiều tiền trên chiếu
bạc, kết quả thua sạch. Người này gần đây liên tiếp quấy rầy Lý Thụy Trân,
thậm chí gửi tin nhắn uy hiếp nếu Lý Thụy Trân không cho gã một trăm triệu, gã
sẽ hành hung giết người. Lý Thụy Trân coi thường mặc kệ, không đến vài ngày cô
liền bị bắt cóc. Nếu nói đây là trùng hợp thì đúng là trùng hợp đến thái quá
rồi.
- Tiếu Vĩnh Thắng có hiềm nghi rất lớn, các anh thấy sao?
Đỗ Long hỏi.
Thạch Siêu Vũ nói:
- Tôi nghĩ có lẽ nên bắt Tiếu Vĩnh Thắng đến hỏi.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Không được. Chính vì Tiếu Vĩnh Thắng khả nghi rất lớn nên chúng ta càng
không thể hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên tất yếu là phải âm thầm theo
dõi. Nếu việc này không quan hệ với Tiếu Vĩnh Thắng thì bắt hắn hay không đều
không sao. Nhưng nếu hắn là chủ mưu… Cũng hơi kỳ quái, nếu Tiếu Vĩnh Thắng là
chủ mưu bắt cóc vợ trước của hắn thì cũng chỉ vì tài sản thôi. Vậy sao chúng
bắt cóc ba ngày rồi mà cũng chỉ mới lấy mười ngàn tệ? Đây không phù hợp với lẽ
thường.
Đường Minh Hoa suy tư rồi gật đầu, nói:
- Quả thật khác thường. Ai giúp tôi tra danh sách các cuộc điện thoại tháng
này của Tiếu Vĩnh Thắng xem.
Danh sách các số điện thoại được đưa đến. Đường Minh Hoa và Đỗ Long cùng
nghiên cứu. Chỉ quét mắt một cái, Đỗ Long đã phát hiện Tiếu Vĩnh Thắng gần đây
thường xuyên liên hệ với một số điện thoại. Đỗ Long chỉ tay vào dãy số kia,
nói:
- Vương Lập Bân, lập tức tra số này xem hiện tại người sử dụng ở đâu.
Vương Lập Bân truy cập cơ sở dữ liệu nội bộ trong cục công an tra được tin tức
của số điện thoại. Vương Lập Bân nói:
- Dãy số này là một số trả trước không đăng ký thân phận, nửa tháng trước mới
khởi động…
Đỗ Long nói:
- Điều tra xem nó giờ ở chỗ nào, gần nhất liên hệ với những ai?
Vương Lập Bân tiếp tục điều tra, một lát sau hắn nói:
- Số này hiện đang tắt máy. Lần cuối cùng nó xuất hiện là ở gần chỗ nông
trường Già Phóng vào sáng ba ngày trước.
Đường Minh Hoa nói:
- Chiếc BMW kia bị đẩy xuống sông ở ngay chỗ gần nông trường Già Phóng. Không
thể có chuyện trùng hợp như vậy.
Đỗ Long nói:
- Nếu vậy vụ án này quả đúng là Tiếu Vĩnh Thắng chủ mưu. Tuy nhiên… dường như
hắn đã mất đi quyền khống chế… Bởi vì có năm cuộc không gọi được đều ở thời
gian hai ngày gần đây…
Vương Lập Bân nói:
- Tôi điều tra số này rồi. Nó chỉ liên hệ với Tiếu Vĩnh Thắng hai lần, trong
đó có một lần là ở nửa giờ sau khi Lý Thụy Trân bị bắt cóc. Không thể tra thêm
tin tức gì từ số điện thoại này.
Đường Minh Hoa nói:
- Nếu là Tiếu Vĩnh Thắng mất quyền khống chế thì chúng ta phải nhanh chóng
bắt hắn về, tra rõ xem đến cùng hắn đã liên hệ với ai bắt cóc Lý Thụy Trân.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Được, Thẩm Băng Thanh, Hồ Tiểu Vĩ, Thạch Siêu Vũ, các anh theo tôi đi bắt
người. Lão Đường, anh ở đây tiếp tục theo dõi tình hình.
Đường Minh Hoa sờ sờ mũi, hơi dở khóc dở cười, anh ta không cho rằng mình đã
già thật rồi…