Kế Sách Công Tâm


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, thuận miệng đáp:
-Rất đơn giản, chỉ cần gọi ba lần vào số điện thoại đã được gắn thiết bị định vị sẽ nhanh chóng xác định được vị trí của y, sau đó chúng tôi liền tới đây…
]Thẩm Băng Thanh cau mày nói:
-Như vậy tất cả những việc tôi làm để lừa Hàn Văn Thanh đều là phí công vô ích sao?
Đỗ Long cười nói:
-Sao lại là uổng công vô ích chứ? Để đảm bảo không có sai lầm, tiếp cận thep hai hướng là cách tốt nhất. Hơn nữa định vị điện thoại cũng chỉ biết được một phạm vi hạn chế thôi, nếu không phải cậu trực tiếp chỉ ra mục tiêu, chỉ sợ chúng ta phong tỏa toàn bộ khu vực để lục soát điều này có thể rút dây động rừng đấy.
Nghe Đỗ Long giải thích xong, lúc này Thẩm Băng Thanh mới thoải mái, hai người
tăng tốc độ tìm kiếm, rất nhanh đã lục soát mọi chỗ. Ở phòng ngủ hai người tìm
được mấy chục ngàn tiền mặt và mấy tờ chi phiếu ngân hàng. Ở phòng thứ hai tìm
được rất nhiều hộp quà, rất nhiều hộp còn chưa được mở ra. Bày ra khắp nơi đều
là đồng hồ, trang sức châu báu, trong đó trang sức Phỉ Thúy chiếm đa số, mặc
dù không có loại cực phẩm Đế Vương Lục, nhưng lại có không ít đồ trang sức
Phit Thủy Băng Chủng, Thủy Chủng trị giá mấy chục đến mấy trăm ngàn NDT. Tại
phòng thứ ba lại thấy từng rương rượu ngon chồng chất thành núi và từng cây
từng cây thuốc lá xịn...
-Thằng cha này thực sự là một con sâu đục khoét lớn...
Thẩm Băng Thanh sợ hãi than nói:
-Đây mới chỉ là nơi để nuôi tình nhân, thật không biết khi đến bao vây nhà y thì sẽ phát hiện được gì nữa...
Đỗ Long cười lạnh nói:
-Chúng ta sẽ biết nhanh thôi mà...Tạm thời đừng di chuyển mấy thứ này, trước tiên chúng ta quay về đã, sau khi thẩm vấn con chuột đồng lớn này hãy nói tiếp!
Xuống dưới lầu, Đỗ Long mở cốp chiếc Passat ra, gọi Thẩm Băng Thanh mang hai
thùng rượu Mao Đài Phi Thiên và năm hộp thuốc Ngọc Khê Cảnh Giới chuyển sang
chiếc Minibus.
-Dù sao mấy thứ này cũng nhiều, lấy về một ít cho các huynh đệ dùng.
Đỗ Long nói một cách rất tự nhiên.
Thẩm Băng Thanh cũng nhắc nhở một chút, trên thực tế việc tiện tay lấy một ít
tang vật là chuyện hết sức bình thường trong giới cảnh sát, chỉ cần không ảnh
hưởng đến phá án thì từ cơ sở đến lãnh đạo cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Người nào xấu xa hơn thì còn kiếm được một món lớn từ đó, đây đều là quy tắc
ngầm rồi, quả thật là không có gì to tát cả.
Xe minibus nhanh chóng được trả lại cho đám người Hạ Hồng Quân, Đỗ Long đưa
thẻ da của mình ra tiến vào bãi đỗ xe Cục Công an thành phố Thụy Bảo, đưa một
nửa số tang vật trên xe cho Hạ Hồng Quân, có phúc cùng hưởng mà.
Trước tiên Đỗ Long quay về văn phòng tổ trọng án, Thái Trung Vĩ và Hàn Văn
Thanh lần lượt ngồi chồm hỗm ở hai góc tường phòng làm việc, mũ chụp còn không
buồn bỏ xuống, phỏng chừng trong miệng có nhét gì đó cũng đều không lấy ra.
Hồ Tiểu Vĩ thấy Đỗ Long trở về, tiến lên trước thấp giọng nói:
-Tổ trưởng Đỗ, rốt cục đêm nay đã có chuyện gì xảy ra?
Đỗ Long nói:
-Việc này đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với mọi người, tôi thẩm vấn người này trước rồi sẽ hãy nói.
Phòng thẩm vấn của tổ trọng án tuy rằng chưa xây xong nhưng cũng đã có hình
dáng ban đầu, Đỗ Long rất có hứng thú với Hàn Văn Thanh và người có tư sắc
không tồi Tiểu Tam. Hắn tóm lấy Thái Trung Vĩ rồi kéo y vào phòng thẩm vấn,
bên trong đến bàn ghế cũng không có.
Đỗ Long thô bạo đẩy ngã Thái Trung Vĩ trên mặt đất, một cước dẫm lên cái bụng
mập của y, Đỗ Long xoay người giật lấy cái bao chụp trên đầu y, lôi miếng bông
rửa xe được đút trong miệng y ra, Đỗ Long cười lạnh nói:
-Cục trưởng Thái, bây giờ hiểu rõ tình cảnh của mình rồi chứ? Tôi khuyên ông tốt nhất là nên ngoan ngoãn hợp tác, khai ra tất cả đồng bọn của ông, để xin xử lý khoan hồng của Chính phủ, bằng không...Ông cũng biết là cơ quan chính trị pháp luật nhân dân rất lợi hại, có một số việc tôi khuyên ông đừng cố gắng thử thì tốt hơn.
Thái Trung Vĩ nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn chằm chằm Đỗ Long nói:
-Anh là cảnh sát, các anh căn bản không phải là an ninh Quốc gia! Tôi muốn gặp cấp trên của các anh, tôi muốn kiện anh.
Đối mặt với màn chất vấn của Thái Trung Vĩ, Đỗ Long cười lạnh nói:
-Cảnh sát không thể bắt gián điệp sao? Tôi là túc gian bên trong! Ông không hợp tác đúng không? Tốt lắm, quả nhiên chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, nếu tôi không giáo huấn ông thì thật là có lỗi với Quốc huy trên đầu tôi.
Thái Trung Vĩ bị Đỗ Long dùng mũi giày đá thật mạnh vào lưng, gã đau đến mức
co rúm lại như con tôm, kêu lên thảm thiết. Đỗ Long lấy miếng vải nhét vào
miệng y, tiếng gào thét thống khổ nhất thời biến thành tiếng rên nơi cổ họng.
Vương Lập Bân đi đến, nghiêm trang nói:
-Tổ trưởng Đỗ, lúc nãy anh có nói sai một chút, trên mũ chúng ta không phải Quốc huy, cũng không phải huy hiệu cảnh sát nó chính là huy hiệu trên mũ, sao đến việc này mà anh cũng nhầm lẫn được. Huy hiệu cảnh sát là cái treo ở trước nhà lớn, màu sắc rực rỡ, do Quốc huy, tấm chắn, Trường Thành, cành ô-liu tạo thành, còn huy hiệu trên mũ...
Đỗ Long a lên một tiếng, thoáng sửng sốt, ngắt lời Vương Lập Bân, hắn nói:
-Tôi cố ý nói thế đấy, anh đừng chạy đến đây quấy rối, tôi đang thẩm vấn phạm nhân đấy.
Vương Lập Bân nhìn Thái Trung Vĩ đang run rẩy, lo lắng nói:
-Y chịu được sao? Nhỡ đâu bệnh cấp tính của y đột phát...lại nghẻo một cách đột ngột, ở đây chúng ta cũng không có mạng nhện để y treo cổ tự sát...
Đỗ Long dở khóc dở cười nói:
-Anh đang giúp tôi hay là giúp y đấy?
Vương Lập Bân nói:
-Đương nhiên là tôi giúp anh rồi, Cục trưởng Thái, ông nên thành thật khai báo đi, nếu không thì đến ông cũng không biết là ông chết thế nào đâu.
Thái Trung Vĩ ú ớ không ngớt, liều mạng gật đầu, y nghĩ đến mấy năm nay không
ngừng đồn đại nhiều kiểu chết không thể tưởng tượng được, y thực sự rất sợ.
Đỗ Long lấy miếng vải ra, hỏi:
-Ông đồng ý khai báo?
Thần sắc Thái Trung Vũ uể oải hơn nhiều so với lúc nãy, y gật đầu nói:
-Tôi nói, đừng đánh tôi, tôi sẽ khai hết...
Thái Trung Vĩ quả nhiên khai báo hết, việc y tham ô hối lộ hay buôn bán ma túy
đều được y khai báo. Y hao tổn tâm sức xây dụng đường dây gián điệp cũng bị y
khai ra rồi. Nhưng khi hỏi cấp trên của y là ai, y chỉ nói biệt hiệu, đối
phương rất thần bí, ngay cả y cũng không biết người đó là ai, chỉ biết đấy là
đàn ông, ước chừng 40 tuổi.
Tại đây Đỗ Long vừa điều tra ra một chút manh mối, Đỗ Khang liền gọi điện đến,
nói là phái một người đến giúp đỡ. Đỗ Long nói tiến trình vụ án cho cha, sau
đó liền đòi thù lao, Đỗ Long cười nói:
-Không phải chỉ là lo liệu một cái chứng minh thư thôi sao? Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, cha yên tâm, con sẽ sắp xếp một cách thỏa đáng.
Không lâu sau còn có người trong Cục An ninh Quốc gia đến đón người, người này
Đỗ Long đã gặp qua rồi, không ngờ chính là lão Vương người giúp Đỗ Khang tiễn
Đỗ Long nửa đường.
Mặc dù là người quen nhưng Đỗ Long vẫn kiểm tra chứng minh thư của lão Vương,
nhờ đó mới biết tên y là Vương Chính Liên, là một Phó trưởng phòng. Bây giờ Đỗ
Long mới biết cấp bậc ở Cục An ninh Quốc gia khác với những ngành khác. Ở Cục
An ninh Quốc gia chức Trưởng khoa cao hơn Trưởng phòng khác. Tuy Đỗ Long cũng
là Phó phòng, nhưng cấp bậc này có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Ba người Thái Trung Vĩ bị đón đi, thành viên tổ trọng án tham gia hành động
tối nay đều vây quanh Đỗ Long, bắt buộc hắn phải đưa ra ý kiến.
-Thực ra thì các anh có lẽ cũng đoán được Thái Trung Vĩ là gián điệp, người của Cục An ninh Quốc gia đã thăm dò được một ít tin tức. Tôi với bọn họ cũng có chút quan hệ nên họ mới ủy thác cho tôi điều tra rốt cục trong lớp học ai là gián điệp... Chuyện về sau thì các anh đều biết cả rồi, chuyện là như vậy, các anh phải giúp tôi giữ bí mật. Được rồi, thời gian không còn sớm, người nào không còn việc gì ở đây thì về nhà nghỉ ngơi đi
Đỗ Long vỗ vỗ tay, cuối cùng cũng xua tan những nghi hoặc trong lòng mọi
người, hắn chào hỏi Thẩm Băng Thanh rồi cùng nhau đi về nhà.
Lúc đêm dài vắng người, Đỗ Long nghe thấy tiếng ngáy trong phòng Thẩm Băng
Thanh và Thạch Siêu Vũ liên tiếp truyền ra. Hắn xoay người đứng dậy, mở máy
tính lên, gõ gõ bàn phím, không biết là đang viết cái gì...


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #582