Người đăng: tuanh.kst@
Hạ Hồng Quân nói:
- Tôi chưa gặp loại chuyện này bao giờ. Chiến hữu của tôi đều đã cùng trải
qua mưa bom bão đạn mà thành … Nhưng thật ra tôi học qua ít kỹ xảo xử lý vụ
này rồi. Cái này phải có phân tích cụ thể tùy tình huống chứ không có phương
pháp thông dụng nào cả. Thế nào, tổ trọng án của cậu còn chưa chính thức thành
lập đã có nội gian rồi à?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không phải tổ trọng án mà là lớp học tập. Cũng không ngại nói thật với các
anh, cha tôi cho tôi một nhiệm vụ…
Đỗ Long trình bày nội dung nhiệm vụ, sau đó nói ra kế hoạch của mình. Hạ Hồng
Quân nói:
- Dụ rắn ra khỏi hang có thể xem là một biện pháp tốt. Tuy nhiên muốn lừa
gián điệp không dễ. Bọn họ bình thường rất cẩn thận. Cậu nói cho tôi biết kế
hoạch có phải hay không cần tôi giúp gì?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng thế, một cây làm chẳng nên non, quả thực rất cần mọi người hỗ trợ.
Việc này cũng làm tôi hơi đau đầu, đầu tiên cần một nam một nữ…
Sau khi Đỗ Long nói ra kế hoạch, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau. Suy nghĩ
một chút, Hạ Hồng Quân nói:
- Cơ bản thì không có vấn đề. Tuy nhiên trước mắt công ty chinh nhánh Quân Uy
vừa mới thành lập tại thành phố Thụy Bảo, nhóm đầu tiên tới đều là nam. Tôi
cần phải điều vài nữ từ thành phố Ngọc Minh tới.
Thẩm Băng Thanh dũng cảm nói:
- Không cần phiền phức thế, tôi làm được.
Ba người nhìn về hướng Thẩm Băng Thanh, cậu ta lập tức cúi đầu, cả người nóng
ran, lưng như bị kim châm vậy. Đỗ Long nói:
- Vậy thì càng tốt. Dù người bị dẫn ra kia có phải là gián điệp thì Băng
Thanh cũng có thể xử lý được. Cứ quyết định vậy đi. Xin lỗi Băng Thanh nhé,
làm cậu phải hy sinh lớn như vậy.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, làm lợi cho quốc gia và dân chúng thì
chuyện gì tôi cũng nguyện làm.
Ba người còn lại nhìn nhau cười, Đỗ Long nâng chén:
- Nào, cùng chúc kế hoạch thành công. Mọi người cạn ly!
Từ lúc đám cưới thế kỷ ở thành phố Thụy Bảo kết thúc, kiếp sống học tập của Đỗ
Long cũng sắp chấm dứt. Hai đợt kiểm tra đang chờ mấy người Đỗ Long. Đợt thứ
nhất là thi viết, còn lại là chạy dài 10 km. Cái phía trước coi như đơn giản,
còn cái sau đối với ít người thì hơi khó.
Chủ nhiệm lớp kiêm giảng viên chính, giáo sư Lưu, đang sửa sang tư liệu trong
máy tính, chuẩn bị tài liệu tham khảo cho mọi người thi viết. Lúc này đột
nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.
- Mời vào…
Giáo sư Lưu không ngẩng đầu lên, chỉ nói.
Hai người cầm cặp công văn đi vào, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thuận tay khóa
trái cửa phòng. Giáo sư Lưu ngẩng đầu lên nhìn, cau mày:
- Các anh là…
- Chúng tôi là người của Cục An Ninh Quốc Gia.
Người đằng trước đưa ra giấy chứng nhận giơ lên cho giáo sư Lưu, nói:
- Giáo sư Lưu, xin ngài phối hợp với chúng tôi làm một cuộc thí nghiệm chính
trị đối với những cảnh sát đang học tập. Hoạt động này là cơ mật của quốc gia,
ngài không cần hỏi, chỉ cần làm theo lời chúng tôi là được.
Giáo sư Lưu chuyên môn làm nghiên cứu chính trị, tiếp xúc không ít với Cục An
Ninh Quốc Gia. Giấy chứng nhận kia có vẻ không giả, không đợi ông kịp nhìn cẩn
thận thì người ta đã thu lại.
- Tôi nghĩ phải xin chỉ thị của lãnh đạo cấp trên.
Giáo sư Lưu nói.
- Không cần, chúng tôi đã nói chuyện với Cục trưởng Lý rồi, ngài chỉ cần làm
là được.
Đồng chí Cục An Ninh Quốc Gia rất nghiêm túc nói:
- Tiểu Trương, cậu nói cho giáo sư Lưu biết cần phải làm gì.
Người trẻ tuổi cầm chiếc usb đưa cho giáo sư Lưu:
- Bên trong có ba phần đối ứng với ba hệ thống điện thoại. Việc giáo sư Lưu
cần làm là đưa cho tôi những tư liệu chuẩn bị cho mấy người học viên kia để
tôi xử lý qua, sau đó để bọn họ dùng điện thoại tải về…
Cuối buổi học giáo sư Lưu làm theo lời Tiểu Trương dặn dò nói với toàn bộ học
viên:
- Di động của mọi người có cài mạng chứ? Các bạn hãy truy cập địa chỉ trang
web của tôi, lần lượt tải từng văn kiện thích hợp vào di động… Đó là những tư
liệu ôn tập tôi chuẩn bị cho các bạn. Nội dung cuộc thi ngày mai cơ bản đều ở
trong đó.
Hiện nay điện thoại thông minh đã vô cùng phổ biến, phí 3G cũng khá rẻ. Những
tân sinh đang ngồi trong cục công an đều là người trẻ tuổi, dùng di động với
họ là chuyện đơn giản. Mọi người làm theo lời giáo sư tải về các văn kiện. Các
văn kiện không phải file đọc mà là file phần mềm. Tuy nhiên đây là file giáo
sư cho nên không ai nghi ngờ.
Sau khi mọi người tải về liền mở ra xem. Trừ việc thời gian mở dài hơn bình
thường, họ không phát hiện vấn đề gì khác, nhìn qua rồi tắt đi. Dù sao giáo sư
cũng đã nói ngày mai là kỳ thi được mở sách, cầm di động cứ từ từ cũng được.
Đương nhiên in ra cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là hình thức.
Điều khiến nhiều người lo lắng là cuộc thi chạy 10km ngày mai. Là một cảnh sát
thì thể chất phải đảm bảo, bất kể là cơ quan nào. Nếu trên đường gặp phải
cướp, không đánh lại người ta thì ít ra cũng phải chạy được.
Đỗ Long không lo lắng về điều này. Hắn thảnh thơi nhìn một đám mặt nhăn mày
nhó mà ngầm vui vẻ. Ai bảo bình thường họ không rèn luyện thân thể. Họ đâu
phải người thường, đều là cảnh sát cơ mà!
Đột nhiên, vai Đỗ Long bị ai đó vỗ một cái. Nhìn lại, thấy Vương Lập Bân đang
nghiêm túc nhìn hắn. Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:
- Anh đến rồi à? Tôi sẽ giải thích với anh sau. Đi thôi, chúng ta uống tí
rượu chúc mừng đi, gọi mấy người tổ trưởng Thạch nữa. Tôi cũng gọi thêm vài
người làm một chầu.
Vương Lập Bân vẫn còn nghi ngờ. Gã vừa tải phần mềm về nó đã tự vận hành. Là
một nhân viên bảo vệ và giám sát mạng, gã cảm thấy rất lạ. Vừa lúc Đỗ Long mấy
hôm trước xin gã ba phần mềm, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, gã theo bản
năng kiểm tra phân tích mấy cái phần mềm đó. Đồ mình làm ra đương nhiên phải
hiểu rõ. Kết quả khiến gã không biết nên khóc hay cười, đây có tính là lấy đá
đập chân mình không?
Ở trong tiệm cơm cùng với mọi người, Vương Lập Bân vẫn chưa có cơ hội hỏi
riêng Đỗ Long. Chờ lúc hắn đi vệ sinh, Vương Lập Bân cũng đi theo. Gã thật sự
rất tò mò, vì sao mà phần mềm gã đưa cho Đỗ Long lại ở trong tay của giáo sư,
hơn nữa còn dùng cách này để cài trojan đến di động của tất cả học viên.
Đỗ Long nhìn quanh bốn phía, kéo Vương Lập Bân vào một góc vắng vẻ rồi nói:
- Đây là một lần kiểm tra của cấp trên đối với tôi cũng như đối với toàn tổ
trọng án, đối với toàn bộ lớp. Anh cứ yên lặng theo dõi là được. Mở phần mềm
kia ra xem, rất nhanh anh sẽ hiểu lí do.
Vương Lập Bân vẫn mịt mờ, tuy nhiên gã vẫn kiên nhẫn chờ. Sau khi Đỗ Long nhận
một cú điện thoại, hành động đã được bắt đầu.
Vương Lập Bân còn đang nghi hoặc thì đột nhiên điện thoại di động của gã vang
lên, có một số lạ gửi tin nhắn cho gã với nội dung đại khái như sau:
- Chúng ta có khả năng đã bị bại lộ. Hiện giờ tôi đang bị giám thị toàn diện.
Anh không cần liên hệ với tôi, lập tức rời khỏi đây, gọi cho số này sẽ có
người tiếp ứng.
Vương Lập Bân nghi ngờ nhìn Đỗ Long, Đỗ Long lại mỉm cười với gã. Vương Lập
Bân chau mày, càng thêm khó hiểu không rõ Đỗ Long đang bày trò gì? Cứ như là
phim điệp viên vậy, gián điệp… Vương Lập Bân lập tức ngây người, dường như
hiểu ra điều gì…