Đầu Cơ Kiếm Lợi


Người đăng: tuanh.kst@

Phòng cô dâu rất lớn, trang trí vô cùng xa hoa tráng lệ. Đi vào đầu tiên là
một phòng khách, đi qua phòng khách mới là phòng ngủ của phòng cô dâu…
Kỷ Quân San có chút mong đợi, lại có chút sợ hãi nhìn cửa phòng. Chỉ thấy bóng
người chợt lóe. Đầu tiên bước vào là mỹ nữ tuyệt sắc mặc váy dài với mái tóc
sõa vai...
- Cô... Là Ngọc Quan Âm?
Kỷ Quân San nghi ngờ đứng lên. Chăm chú nhìn Thẩm Băng Thanh đang đi tới, lại
không để ý Đỗ Long đang theo sát đi đằng sau.
Kỷ Quân San hôm nay trang điểm rất đẹp, tuy nhiên màu đỏ rực trên người không
thể che dấu được sự đau buồn nhạt mờ trong lòng cô. So sánh lên thì Thẩm Băng
Thanh còn đẹp hơn nhiều. Các chị em xung quanh Kỷ Quân San thấy Thẩm Băng
Thanh bước vào, đều ngạc nhiên cúi chào.
Thẩm Băng Thanh nhìn thấy Kỷ Quân San, trong lòng cũng có chút căng thẳng. Đây
là người quen đầu tiên cậu ta gặp trong bộ dạng nữ trang, đương nhiên không
tính Đỗ Long và Lâm Nhã Hân. Chỉ thấy ánh mắt gắt gao của Kỷ Quân San đang
nhìn mặt mình chằm chằm. Trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Thẩm Băng Thanh
trong lòng thả lỏng một chút, cậu ta mỉm cười bước lên phía trước, cầm tay Kỷ
Quân San, cười nói:
- Em Quân San, em thật xinh đẹp. Hôm nay là ngày đại hỉ của em, lại là lần
đầu tiên chúng ta gặp mặt. Chị và Dịch Thăng đặc biệt chuẩn bị một món quà nhỏ
cho em. Anh Thăng, quà của chúng ta đâu?
Đỗ Long bước lên phiá trước, đưa chiếc hộp gấm to như bàn tay đang cầm trong
tay cho Kỷ Quân San, nói:
- Kỷ tiểu thư, món quà nhỏ không bày tỏ được thành ý. Chúc cô và Thôi tiên
sinh hòa thuận, bạc đầu giai lão...
Đỗ Long dùng chính giọng nói của mình. Kỷ Quân San nhìn Thẩm Băng Thanh đã cảm
thấy có chút quen quen rồi. Lại nghe giọng của Đỗ Long nữa, tim Kỷ Quân San
lập tức rung mạnh. Cái hộp gấm vừa mới nhận liền rời tay rơi xuống đất. Một
hạt Phỉ Thúy Như Ý tròn từ trong hộp gấm lăn ra, đụng vào chiếc giày của Đỗ
Long mới dừng lại. May mà trên đất phủ thảm, nếu không viên Phỉ Thúy Như Ý Đế
Vương Lục sẽ bị hao tổn.
Sự thất thần của Kỷ Quân San khiến tất cả mọi người ngây ngẩn, chỉ sợ Ngọc
Quan Âm vì điều này mà tức giận. Nhìn dung nhan thất sắc của Kỷ Quân San, Thẩm
Băng Thanh trên mặt tỏ ra nụ cười bất đắc dĩ, việc gì mà phải…
Đỗ Long có phần thất thần, cúi người nhặt sợi dây chuyền lên, nói:
- Cũng may có thảm, nếu không viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục do chính tay đại sư
Vương Hằng Sinh, ông nội nuôi của Băng Thanh tự tay tạo hình này sẽ bị hỏng...
Kỷ tiểu thư, lần này nhất định phải cầm chắc nhé.
Nghe được ba chữ Đế Vương Lục, bên cạnh lại vang lên một tiếng thán phục. Phỉ
Thúy Đế Vương Lục là cực phẩm có thể gặp nhưng không thể có. Rất nhiều người
mở cửa hàng châu báu cả đời cũng chưa hẳn có thể nhìn thấy một viên. Đặc biệt
là hai năm nay, bởi vì quặng mỏ Phỉ Thúy dần dần cạn kiệt. Giá cả Phỉ Thúy
chất lượng tốt lại càng điên cuồng tung ra. Giá cả cực phẩm Phỉ Thúy đã vượt
qua giá của cực phẩm kim cương. Giá của một viên trang sức cực phẩm Phỉ Thúy
Đế Vương Lục do thợ thủ công tài giỏi điêu khắc có thể nói là một con số thiên
văn.
Lễ vật này thật sự là quá quý trọng. Kỷ Quân San nước mắt lưng tròng, cổ họng
nghẹn ngào nói không ra lời, lắc đầu không chịu nhận. Mặc cho ai nấy đều cảm
thấy Kỷ Quân San với Chu tiên sinh trước mặt dường như có chút vấn đề. Nhưng
tất cả mọi người không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn viên Phỉ Thúy Đế Vương
Lục kia mà thèm thuồng.
- Chu tiên sinh và Thẩm tiểu thư thật quá khách khí rồi. Món quà quý trọng
như vậy... Tôi thay mặt tiểu nữ hổ thẹn xin nhận...
Mẹ của Kỷ Quân San sợ bảo bối đưa tới trước mặt bay đi, liền vội vươn tay đón
nhận. Đỗ Long cũng không để ý tới bà ta, xoay người nói với Thẩm Băng Thanh:
- Tấm lòng đã tặng rồi, chúng ta quay về phía trước đi. Còn có rất nhiều
người đang chờ gặp em đấy.
Thẩm Băng Thanh mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Em Quân San, chúng tôi đi trước nhé, lát nữa gặp!
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cứ như vậy rồi đi. Để lại Kỷ Quân San âu sầu, cùng
một nhóm người không hiểu chút nào.
- Tôi vẫn là bị anh lừa rồi.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Thẩm Băng Thanh thấp giọng nói với Đỗ Long.
- Lừa gì chứ?
Đỗ Long nói
- Trong lòng anh tự rõ! Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi đột nhiên cảm thấy Kỷ Quân San thật đáng thương... Cô ta bây giờ thật
sự biến thành một con cờ trong tay anh rồi.
- Cậu lầm rồi,
Trên mặt Đỗ Long lộ ra vẻ mặt xót xa, hắn nói:
- Tôi chưa bao giờ muốn lợi dụng cô ta. Cậu cảm thấy cô ta có giá trị lợi
dụng gì? Không phải tôi khoác lác. Tôi chẳng quan tâm về tài sản của Kỷ gia và
Thôi gia. Nếu như cậu nói tôi muốn trả thù cô ta, vậy thì trên đời này có
người cầm trang sức Đế Vương Lục đi trả thù sao?
Thẩm Băng Thanh trầm mặc một chút rồi nói:
- Nhưng anh vẫn như thế khiến cô ta đau khổ. Anh tặng cô ta Phỉ Thúy Đế Vương
Lục, chính là muốn cho cô ta biết rằng cô ta đã lựa chọn sai. Tôi nói đúng
chứ?
Đỗ Long nhìn nắng chiều sắp lặn xuống núi xa xa, tự nhiên nói:
- Có lẽ... Tượng đất đều có ba phần tính năng của đất, cô ấy làm thương tôi
còn chưa đủ sâu sao?
Thẩm Băng Thanh lấy một ly đồ uống từ tay nhân viên phục vụ, nhẹ nhàng nhấp
miệng và nói:
- Chẳng lẽ anh vốn không có sai sao? Cô ấy chẳng qua là muốn sống một cuộc
sống bình yên mà thôi.
Trên mặt Đỗ Long đột nhiên lộ ra nụ cười châm biếm, nói:
- Gả vào nhà quyền quý... sẽ có cuộc sống yên bình sao? Người của Thôi gia
chẳng qua là nhìn trúng tài sản và thực lực giới châu báu của Kỷ gia mà thôi.
Loại hôn nhân này sẽ có hạnh phúc thật sự sao?
Thẩm Băng Thanh lại trầm mặc. Đúng lúc này, một người đi vẹo chừng ba mươi
tuổi đi về phía hai người. Đỗ Long cảnh giác nghiêng đầu nhìn anh ta. Chỉ thấy
dáng vẻ của người đó béo lùn, mặc Tây phục giống như là viên thịt lăn tới vậy.
Có điều trên túi áo Tây của anh ta có cài đóa hoa, phía dưới đeo tấm ruy băng
viết tên chú rể. Cục thịt này quả nhiên là chú rể của ngày hôm nay.
- Họ Chu ư! Anh rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với vợ tôi?
Tên béo 'lăn' tới trước mặt Đỗ Long, phẫn nộ hỏi.
Đỗ Long thản nhiên nhìn anh ta một cái, nói:
- Anh chính là chú rể hôm nay? Xin anh giữ chút tôn trọng, chúng tôi không
phải là người mà Thôi gia anh có thể đắc tội đâu.
Tên béo tức giận đến mức muốn vung tay đánh người. Nhưng bên cạnh truyền đến
một tiếng quát chói tai khiến anh ta tức giận dừng tay. Chỉ thấy một người
trung niên hơn năm mươi sáu mươi tuổi đi nhanh tới chỗ ba người. Ông ta có
phần giống tên mập này, ông ta tới chỗ Đỗ Long áy náy nói:
- Thực xin lỗi, Chu tiên sinh, Thẩm tiểu thư. Đứa con hư đốn của tôi đã quấy
nhiễu hai vị. Bỉ nhân Thôi Đông Vinh, Tổng giám đốc của châu báu Thôi Thị.
Hiện giờ hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, hai vị có muốn cùng tôi đến nơi yên tĩnh nói
chuyện một chút không?
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Nếu là Thôi tiên sinh muốn cùng chúng tôi hợp tác tới buổi chào bán Myanmar
chọn nguyên liệu. Chỉ sợ Thôi tiên sinh phải thất vọng, bởi vì chúng tôi đã
đồng ý cùng Châu Báu Dương Thị hợp tác lâu dài. Không thể hợp tác với những
công ty khác rồi.
Thôi Đông Vinh thần sắc khẽ biến, công ty châu báu Dương Thị có thể nói là cá
sấu lớn trong ngành châu báu Hoa Hạ. Nó từng lũng đoạn toàn bộ thị trường nhập
khẩu Phỉ Thúy. Cho đến khi chính phủ Myanmar khống chế giao dịch Phỉ Thúy, áp
dụng phương thức đấu giá công bằng để bán nguyên liệu, châu báu Dương Thị mới
đánh mất địa vị lũng đoạn. Nhưng lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, đến nay nó
vẫn khống chế một phần ba nguyên liệu Phỉ Thúy nhập khẩu trở lên. Bất luận là
công ty châu báu Thái Hưng cũng vậy, hay là công ty châu báu Thôi Thị cũng
thế, nguyên liệu Phỉ Thúy của bọn họ có một phần lớn đều là hàng nhập của châu
báu Dương Thị. Nếu ngọc Quan Âm đã tuyên bố hợp tác với châu báu Dương Thị,
vậy thì những công ty châu báu nhỏ này của bọn họ sẽ không có bất kỳ cơ hội
nào nữa.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #576