Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long rất nhanh đã tìm được một căn nhà thuê ngay trong khu dân cư. Ba phòng
ngủ, hai phòng khách, trang thiết bị bình thường. Thỏa thuận xong giá, Đỗ Long
liền trả luôn nửa năm tiền thuê. Sau đó ba người dọn đồ đạc tới, bắt đầu thu
dọn nhà cửa.
Các loại thiết bị điện, nội thất, internet trong nhà đều đầy đủ. Chuyển tới là
có thể ở luôn, cho nên tiền thuê hơi đắt một chút. Nhưng điều này không khiến
Đỗ Long phải bận tâm, hắn không thiếu tiền. Cho dù hắn không có tiền, hắn chỉ
cần tùy ý đến chợ bán đồ cũ hoặc là phố buôn bán đi một vòng, mua hai tảng đá
giải ra một chút thì có ngay.
Ngoại trừ Thạch Siêu Vũ vẫn có chút không thích ứng được với sự thay đổi môi
trường sống đột nhiên từ nông thôn đến thành phố, Thẩm Băng Thanh lại không có
cảm giác gì. Sau khi dọn vệ sinh xong, Đỗ Long dẫn hai người ra phố dạo một
vòng, mua đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Sau đó Đỗ Long tìm đến mấy công ty xây
dựng hỏi han một chút, rồi trong số đó chọn ra một công ty. Giao hẹn sáng mai
dẫn người tới tổ trọng án đưa xem báo giá. Thời gian bấy giờ khoảng tầm năm
rưỡi.
Đỗ Long bọn họ mang đồ quay về nhà mới, lại tiếp tục đi dạo tới khách sạn Vĩnh
Xương. Thời gian vừa vặn sáu giờ kém mười.
Lượng khách của Khách sạn Vĩnh Xương rõ ràng không đông bằng vài ngày trước
lúc Đỗ Long và Phùng Vĩ Luân xảy ra xung đột. Đỗ Long dễ dàng yêu cầu được bàn
lớn, gọi vài món ăn đặc sắc. Sau đó vừa chờ và vừa tán gẫu.
Hồ Tiểu Vĩ, Vương Lập Bân, còn có mấy cảnh quan hình sự hỗ trợ lần lượt chạy
tới, nhưng Thạch Chung Đào lại không đến. Đỗ Long giới thiệu một chút cho mọi
người, Vương Lập Bân dùng Bluetooth gửi cho Đỗ Long cái file nén. Phần mềm bên
trong chính là Trojan (một loại virut) giám sát thậm chí khống chế di động
người khác mà Đỗ Long yêu cầu.
Trên bàn cơm mọi người không ngừng kính rượu Đỗ Long. Đỗ Long vẫn như thế, ai
đến cũng không từ chối. Làm cho mọi người kinh ngạc chính là Thẩm Băng Thanh,
không ngờ cũng cùng mọi người uống vài chén.
Đây chỉ là một bữa rượu chúc mừng thành công thông thường, mấy cảnh sát của
đội hình sự ăn đại khái xong rồi về. Còn lại đều là người của tổ trọng án. Mọi
người nói chuyện càng ngày càng thoải mái. Trong quá trình vừa ăn vừa nói
chuyện, Đỗ Long đề xuất ra một số ý tưởng đối với tổ trọng án. Tổ trọng án
ngoài công việc hình sự, chống ma túy, trị an ra, nhiệm vụ của nó chính là xử
lý một số vụ án nguy hại đến tính mạng nhân dân và an toàn tài sản nghiêm
trọng.
Dùng những phương pháp hình sự được quy định thường dùng trong các vụ án để
phá án có thể sẽ có độ khó nhất địn, hơn nữa còn lãng phí thời gian, tổ trọng
án lại khác biệt. Tổ trọng án có thể thống nhất linh hoạt hơn, vận dụng tất cả
những tài liệu có thể dùng, dùng một số mánh khóe không theo quy cách thông
thường, nhanh chóng thu được manh mối. Dùng cái thế sét đánh không kịp bưng
tai để phá án. Chữ trọng của tổ trọng án là đại diện cho vụ án trọng đại, đồng
thời cũng đại diện cho ý nghĩa quan trọng. Là thành viên của tổ trọng án, Đỗ
Long yêu cầu mọi người phải xứng đáng với chức trách của mình. Nửa năm một lần
khảo hạch, người không thông qua khảo hạch, sẽ có khả năng bị loại bỏ.
Lời nói của Đỗ Long khiến tất cả mọi người cảm thấy một chút áp lực. Có áp lực
mới có động lực, Đỗ Long tin tưởng những người mà mình lựa chọn sẽ không vì
chút áp lực mà suy sụp. Về sau phải chờ xem biểu hiện của bọn họ rồi. Nếu bọn
họ thật sự không chịu nổi đại dụng, Đỗ Long cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Cái hắn cần chính là một đội tinh binh tướng tài thông qua khảo nghiệm nghiêm
ngặt để chống đỡ tổ trọng án, chứ không phải chỉ dựa vào một mình hắn...
Uống rồi uống, Vương Lập Bân là người đầu tiên không nhịn được đi vào nhà vệ
sinh ói ra. Kế tiếp là Hồ Tiểu Vĩ, còn Thẩm Băng Thanh tuy cả khuôn mặt trắng
biến thành màu hồng thắm, những vẫn còn giữ được tỉnh táo. Điều này khiến cho
Thạch Siêu Vũ vốn biết rõ tửu lượng cậu ta vô cùng kinh ngạc.
Đỗ Long cười, gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền. Bữa tiệc này ăn hết hơn một
ngàn, rẻ hơn nhiều so với bữa Trịnh Minh Kiệt mời. Tuy nhiên người ta là tính
vào phí công việc, còn Đỗ Long lại là tự bỏ tiền túi. Ăn xong bữa tiệc này, Đỗ
Long bắt đầu suy nghĩ về sau nếu như lại đến nơi xa xỉ này mời khách, có lẽ
nên cân nhắc tính vào phí công việc.
Lúc Đỗ Long lái xe đưa Thạch Siêu Vũ và Thẩm Băng Thanh về 'Nhà mới'. Thẩm
Băng Thanh nói phải ngủ một giấc, sau đó tựa vào ghế dựa ngáy khò khò. Tửu
lượng của Thạch Siêu Vũ cũng khá, thấy vậy cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Thực ra Thẩm Băng Thanh mới không có hứng thú rèn luyện tửu lượng của mình.
Uống rượu đều là bị ép buộc. Cậu ta hôm nay sở dĩ biểu hiện tốt như vậy, là vì
Đỗ Long mách cho cậu ta một bí quyết, có thể khiến người uống một chén say
thành hào kiệt trong giới rượu. Mặc dù không thể ngàn chén không say, nhưng
chí ít cũng đạt tiêu chuẩn bình thường trở lên.
Vì thể diện củaThẩm Băng Thanh, Đỗ Long cũng không nói ra bí quyết này. Điều
này khiến Thạch Siêu Vũ không hiểu chút nào.
Thẩm Băng Thanh ngủ đến hơn mười một giờ khuya đột nhiên mò dậy. Chạy vọt vào
trong toa let nôn tháo. Làm ầm ĩ một trận xong mới bơ phờ quay trở về phòng,
cầm bộ quần áo chuẩn bị đi tắm. Đỗ Long lúc này từ trong phòng đi ra, nói với
cậu ta:
Thẩm Băng Thanh đau đầu nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh xoa đầu nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh cau mày, nghi ngờ bị Đỗ Long dụ dỗ vào phòng của hắn. Vào
phòng tắm, nhìn trên tường treo mấy bộ quần áo phụ nữ, Thẩm Băng Thanh hai mắt
sáng ngời. Dường như cái đầu đã bớt đau hơn một chút, cậu ta nói:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Thanh vuốt ve bộ quần áo, trên mặt lộ ra nụ cười hớn hở, cậu ta nói:
Thẩm Băng Thanh tắm gội xong, mặc bộ quần áo Đỗ Long mua cho ở Trung tâm giải
trí thành phố Hạo Thiên Ngọc Minh xuất hiện trước mặt Đỗ Long. Lúc cậu ta từ
phòng tắm đi ra, Đỗ Long mặc dù có tâm lý chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn nhìn
ngây người. Bởi vì cậu ta... hoặc là nói cô ta... thật sự là quá đẹp.
Mặc bộ váy dài nếp uốn màu trắng và đội tóc giả, toàn thân Thẩm Băng Thanh
toát ra sức sống thanh xuân và cổ điển. Khí chất đặc biệt hòa với sự tao nhã.
Cho dù người quen bỗng chợt nhìn thấy, đoán chừng cũng nhận không ra cô lại
chính là cậu ta.
Đỗ Long khen, hắn vẫy tay về phía Thẩm Băng Thanh, nói:
Đó là một chiếc vòng cổ Phỉ Thúy trân châu, cả chuỗi trân châu đều toàn vẹn
như một. Khiến người ta chú ý nhất là đôi hoa tai Phỉ Thúy hình giọt nước to
bằng ngón tay cái, nó là loại Phỉ Thủy vô cùng thanh tú. Người nào chỉ cần hơi
thạo nghề đều có thể liếc mắt một cái nhận ngay ra nó. Không ngờ đây là một
bông hoa tai Phỉ Thúy Đế Vương Lục quý báu.